Tuy hào quang sụp đổ nhưng tàn chưởng vẫn ảm đạm không ít, hắn cũng không thể phá hủy tàn chưởng này, trong chớp mắt lão tổ hai bên gào thét, vô số người quen thuộc Bạch Tiểu Thuần lo lắng khi nhìn thấy hào quang bốn màu tiêu tan.
Tàn chưởng mang theo xu thế to lớn đánh tới, trực tiếp đánh lên người Bạch Tiểu Thuần, trong nháy mắt này tay phải Bạch Tiểu Thuần xuất hiện phù văn.
Mà tấm phù này là...
Thần Lực Phù! !
Hắn vỗ tấm phù vào người mình, sau khi dán lên người thì Bạch Tiểu Thuần ngẩng đầu gào thét rung chuyển bốn phương, đột nhiên Bất Tử Trường Sinh Công trong người bộc phát, âm thanh rầm rầm rung chuyển trời đất, hai Thiên Yêu thân cực lớn xuất hiện sau lưng hắn, ngửa mặt lên trời gào thét, Thiên Yêu dưới tác dụng của Tâần Lực Phù đã vượt qua dĩ vãng, trự tiếp tăng lực lượng thân thể Bạch Tiểu Thuần lên gấp hai lần trước kia.
Lúc này nó cũng va chạm với tàn chưởng tới gần.
Lúc này sóng lửa kinh thiên bùng nổ ngập trời, dưới xu thế khủng khiếp kia đã không nhìn thấy thân ảnh Bạch Tiểu Thuần, có thể nhìn thấy chỉ là Thiên Yêu và biển lửa mà thôi!
Rầm rầm rầm! !
Tiếng nổ kinh thiên vang vọng các nơi, sau khi hỏa chưởng bị suy yếu nhiều lần, vào lúc này nó đã sụp đổ hóa thành vô số tia lửa tiêu tán khắp nơi, hai Thiên Yêu thân của Bạch Tiểu Thuần cũng xuất hiện khe hở, khe hở này càng ngày càng nhiều, cuối cùng cũng tan vỡ.
Thân thể hắn vào lúc này bắn ra xa như sao băng, trực tiếp nện thẳng vào mặt đất, mặt đất chấn động xuất hiện một cái hố to chừng mười trượng.
Trong cái hố này sắc mặt Bạch Tiểu Thuần xám như tro, khóe miệng chảy máu tươi, hơi thở mong manh hôn mê, không có người chú ý tới trên tay phải của hắn có một hào quang màu đen đã biến mất.
Vào lúc Bạch Tiểu Thuần hôn mê thì hắn cũng giải trừ áp chế tu vi với người Huyết Khê Tông.
Không có người chú ý tới vào thời điểm Hạn Viêm ra tay với Bạch Tiểu Thuần, trên sơn mạch Lạc Trần có một con khỉ già đang mở to mắt ác liệt nhìn chằm chằm nơi này, đồng thời trong tầng mây Huyết Khê Tông cũng có đôi mắt màu đỏ chớp động.
Trong tiếng nổ vang này, bên ngoài hố sâu Bạch Tiểu Thuần đang nằm có hai thân ảnh xuất hiện, một là lão tổ Tống gia, một người còn lại là sư tôn Lý Thanh Hậu, lão tổ Thiết Mộc.
Vào lúc hai người xuất hiện bên cạnh Bạch Tiểu Thuần đều nhìn lẫn nhau một lát, đều nhìn thấy cảnh giác và đề phòng trong mắt của nhau!
Khi áp chế tu vi người Huyết Khê Tông được giải trừ, khí thế Huyết Khê Tông lại bùng phát, mây máu lại khuếch tán phạm vi lớn, những luyện thi, ma đầu vào lúc này chấn động thân thể vài lần sau đó lại gào rú.
Nhất là Thiết Đản, nó lúc trước không kịp đuổi tới, giờ phút này nó nhìn chằm chằm vào Hạn Viêm, trong mắt bắn ra thù hận khắc cốt ghi tâm.
Thân thể ba đại huyết tử chấn động, huyết phách, Thái Thượng trưởng lão, đệ tử nội môn, đệ tử ngoại môn và mấy lão tổ trên không trung đều cảm thấy gông xiềng biến mất.
Cùng lúc đó người Linh Khê Tông hô hấp dồn dập, trong mắt có hào quang khiếp người nhìn thẳng vào người Huyết Khê Tông, hào khí giương cung bạt kiếm lúc trước lại bùng nổ, thậm chí còn khủng khiếp hơn lúc trước nhiều.
Mọi người biết rõ nếu lúc này có người ra tay trước sẽ là đại chiến không thể vãn hồi!
Lúc này Hạn Viêm chân nhân nhíu mày, mắt nhìn Bạch Tiểu Thuần trong hố sâu, nội tâm thở dài, hắn nhìn ra đối phương không có tử vong, chỉ trọng thương mà thôi, tuy có tiếc nuối nhưng trơớc mắt không có cơ hội ra tay tiếp.
- Tuy chỉ hôn mê, thế nhưng đầy đủ...
Ánh mắt Hạn Viêm chân nhân lóe lên, sát khí toàn thân bùng nổ, hắn lại nhìn về phía Linh Khê Tông sau đó cười vang.
- Áp chế đã giải trừ, Linh Khê Tông hèn hạ, hôm nay nhất định huyết tẩy Linh Khê, các huynh đệ Huyết Khê Tông cùng xông lên theo lão phu huyết tử sơn mạch Lạc Trần, diệt Linh Khê Tông!
Hạn Viêm chân nhân ngửa mặt lên trời cười dài, sát ý trùng thiên, thậm chí dẫn động không ít đệ tử Huyết Khê bay ra ngoài theo hắn, không ít đệ tử Huyết Khê TÔng bộc phát sát ý, chiến tranh tiếp tục bộc phát.
Người Linh Khê Tông nắm chặt nhanh nắm đấm, ánh mắt càng lăng lệ ác liệt.
Nhưng vào lúc Hạn Viêm lão tổ muốn bay ra thì tiếng hừ lạnh lại vang lên.
- Huyết Khê Tông, lúc nào tới phiên ngươi làm chủ?
Lúc lời nói vang lên còn mang theo lực lượng khủng khiếp hàng lâm đại địa, lập tức ngăn cản các đệ tử Huyết Khê Tông xông lên, Hạn Viêm chân nhân đứng giữa không trung biến sắc, hắn ngẩng đầu nhìn qua người nói chuêện, người này đang đi từng bước về phía hắn.
Người này chính là thủy tổ Huyết Khê Tông!
Lúc trước tu vi hắn bị áp chế một nửa, giờ phút này đã giải trừ, khí thế tăng lên toàn diện giống như thiên uy giáng lâm, hắn đi từng bước tới phía trước giống như thiên thần giáng thế.
- Phong Thần tử, ngươi này là ý gì!
Sắc mặt Hạn Viêm chân nhân m trầm, khàn khàn mở miệng, giọng nói mang theo tức giận nhìn về phía thủy tổ mạnh nhất Huyết Khê Tông.
- Ý gì? Vừa rồi bảo ngươi dừng tay vì sao còn ra tay, lão phu không tin ngươi nhìn không ra người này không phải mạo danh, hắn chính là huyết tử Huyết Khê Tông, càng là huyết chủ!
Ánh mắt thủy tổ Huyết Khê Tông bắn ra hàn quang kinh người, chậm rãi nói ra như thiên lôi nổ vang.
Nội tâm người Linh Khê Tông khẽ động, ánh mắt lão tổ thứ nhất lóe sáng, cả Linh Khê Tông đều từ từ an tĩnh lại quan sát tình hình phát triển.
- Đương nhiên ta biết rõ hắn là huyết tử, chẳng lẽ các ngươi muốn tất cả người Huyết Khê Tông sau này, kể cả chúng ta đều bị một tiểu bối tùy thời có thể áp chế một nửa tu vi sao! Cho nên ta muốn giết hắn, giết hắn chẳng những không có chỗ hỏng với Huyết Khê Tông chúng ta, ngược lại còn là chuyện may mắn!
Hạn Viêm chân nhân thấy Thuỷ tổ tới gần, dường như cũng bị áp lực lui ra sau vài bước, hắn quát lớn với thủy tổ Huyết Khê Tông, đồng thời lại nhìn qua mấy lão tổ Huyết Khê Tông khác.
- Ta chẳng qua làm chuyện các ngươi chần chờ mà thôi!
Hắn nói ra lời này làm không ít người Huyết Khê Tông cũng chần chờ, nội tâm dao động, sắc mặt mấy lão tổ Huyết Khê Tông m trầm, nhìn không ra nội tâm đang nghĩ gì.
Về phần thủy tổ Huyết Khê Tông nghe thấy Hạn Viêm chân nhân nói vậy thì mặt lạnh như băng, hắn nhìn chằm chằm vào Hạn Viêm chân nhân, bỗng nhiên nói:
- Lão phu cũng có thể áp chế tất cả mọi người, chẳng lẽ ngươi cũng muốn giết ta? Hơn nữa... Lão phu rất muốn biết, vừa rồi lúc ngươi ra tay vì sao không bị áp chế?
Lời này vừa ra người Huyết Khê Tông vốn đang sững sờ lại khiếp sợ, lời này đã bừng tỉnh người trong mộng, vừa rồi rối loạn nên không ai quan tâm tới, nhưng lúc này đều phát hiện không đúng.
Phương hướng Linh Khê Tông cũng như thế, nhưng chỉ có lão tổ thứ nhất ánh mắt đầy thâm thúy, lúc trước hắn cũng nhìn ra mánh khóe.
Lão tổ Hạn Viêm biến sắc, trên trán hắn đổ mồ hôi lạnh, việc này hắn căn bản không thể giải thích, chỉ có thể thầm hận, vốn dựa theo ý định của hắn đầu tiên cứ mạo hiểm ra tay, chỉ cần giết Bạch Tiểu Thuần thì cuối cùng có bại lộ cũng không là gì... Không có Bạch Tiểu Thuần, Huyết Khê Tông và Linh Khê Tông tuyệt đối lại không có khả năng dung hợp, nhất định sẽ đại chiến lần nữa.