Loại chuyện này nếu là đổi thành người khác sẽ không có chút thu hoạch nào, nhưng thân phận Bạch Tiểu Thuần khác biệt nên đệ tử phụ trách kiểm kê chỉ hơi chần chờ một lát liền gật đầu, sau khi kiểm tra giúp Bạch Tiểu Thuần còn mang nó ra khỏi bảo khố, trực tiếp đưa nửa khối đan bích của Đan Khê Tông cho Bạch Tiểu Thuần.
Chẳng qua cần phải ghi chép lại là đan bích bị Bạch Tiểu Thuần mượn đi, việc này Bạch Tiểu Thuần sẽ không cự tuyệt, thần sắc hắn kích động, hắn nhìn đan bích một lúc để nghiên cứu.
Cũng may Bạch Tiểu Thuần biết rõ bây giờ không phải là lúc nhập định, hắn chỉ quan sát đơn giản nên không có nhiều thu hoạch, nhưng hắn có thể nhìn ra mình dùng đan bích nhập định như vậy tạo nghệ dược đạo đạt được dược sẽ đột nhiên tăng mạnh.
- Nói không chừng đến lúc đó có thể lại nếm thử luyện chế Nghịch Hà Đan?
Bạch Tiểu Thuần gãi gãi đầu, thu hồi đan bích, hắn cảm tạ đệ tử kiểm kê bảo vật Huyền Khê Tông sau đó đi tới thành tây.
Hiện tại trăng sáng lên cao, so với khu vực khác thì thành tây là nơi tụ tập chữa thương của tu sĩ Huyết Khê Tông nên yên tĩnh không ít, trên đường chỉ ngẫu nhiên nhìn thấy một ít thân ảnh, phần lớn là thủ hộ cho người ở đây, sau khi nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần thì những người này đều bái kiến Bạch Tiểu Thuần.
Sau khi hỏi một phen, Bạch Tiểu Thuần đã biết rõ Huyết Mai đang ở nơi nào, nội tâm hơi nóng nảy đi nhanh vài bước, đi thẳng tới chỗ của Huyết Mai, thời gian không lâu đi tới một chỗ linh địa.
Linh địa này không lớn chung quanh có hào quang trận pháp lóng lánh, càng có trận pháp Huyết Khê Tông đang thu nạp huyết khí tăng nhanh tốc độ chữa thương cho tu sĩ nơi này.
Tới cửa Bạch Tiểu Thuần thở sâu, đối với Đỗ Lăng Phỉ, Bạch Tiểu Thuần có quá nhiều lời muốn hỏi, hôm nay đi tới cửa hắn vẫn chần chờ.
Trầm mặc một lát, Bạch Tiểu Thuần cười tiêu sái.
- Cho dù nói như thế nào, nàng đều là Tiểu Đỗ Đỗ, năm đó chính tà bất lưỡng lập, nhưng hôm nay Linh Huyết là một nhà.
Bạch Tiểu Thuần nghĩ tới đây liền tiến lên, tay phải nâng lên nhấn vào cửa linh địa này.
Âm thanh vù vù sinh ra hào quang nhu hòa ở cửa, Bạch Tiểu Thuần đang muốn mở miệng, lúc hắn chưa nói gì thì cửa linh địa mở ra, thân ảnh Huyết Mai mang mặt nạ xuất hiện ở cửa, ngóng nhìn Bạch Tiểu Thuần sau đó nói:
- Đỗ Huyết Mai bái kiến huyết tử.
Vào lúc này mặt trăng lên cao, ánh trăng chiếu sáng mặt đất, ánh trăng như phủ lên một tầng ánh trăng màu bạc trên mặt đất, ánh trăng lạnh như băng còn mang theo một ít nhu hòa.
Dưới ánh trăng, tại linh địa này thân ảnh Huyết Mai cao gầy, cho dù quần áo rộng thùng thình nhưng vẫn ẩn ẩn có thể nhìn thấy những đường cong mỹ diệu của nàng.
Nhất là giọng nói còn mang theo một ít nhu nhược, hơi có khàn khàn, Bạch Tiểu Thuần nghe xong liền cảm thấy ngứa tai.
Nhìn thấy quả nhiên Huyết Mai đi ra gặp mình, cũng không có đóng cửa không tiếp, mặc cho Bạch Tiểu Thuần mở miệng thế nào thì nàng cũng không xuất hiện, Bạch Tiểu Thuần cười.
- Lần trước ở trước động phủ của ngươi, ngươi không gặp ta, lần này ngươi chạy không thoát đâu.
Ngữ khí nói chuyện này dường như rất quen thuộc, khiến cho Huyết Mai nhìn Bạch Tiểu Thuần thật sâu, trong mắt mang theo một tia kỳ lạ, mặc dù nàng mang theo mặt nạ nên không nhìn rõ gương mặt, nhưng vào lúc này lại cho người ta cảm giác càng suy yếu, nàng nói:
- Đa tạ huyết tử cứu mạng, ở ngoài động phủ lúc trước là do Huyết Mai bị thương, lại mất đi tư cách huyết tử cho nên nội tâm mờ mịt không muốn gặp ngươi, xin hãy tha lỗi.
Huyết Mai nói xong lại cúi đầu với Bạch Tiểu Thuần, cái cúi đầu này còn để lộ ra một vết sẹo dưới cánh tay của nàng, cũng để lộ đường cong mông eo hấp dẫn, dưới ánh trăng như nước này hai mắt Bạch Tiểu Thuần say mê.
- Tiểu Đỗ Đỗ, ngươi khách khí với ta như vậy làm gì, tháo mặt nạ xuống, ta đã lâu không gặp ngươi.
Bạch Tiểu Thuần vội ho một tiếng, trong nội tâm cao hứng, lập tức tiến lên, hào không thèm để ý đi qua trận pháp, trực tiếp đến tòa nhà đại bên cạnh.
Huyết Mai sững sờ, dường như không ngờ Bạch Tiểu Thuần lại nói như vậy, càng không nghĩ tới hắn lại tiến thẳng về phía mình, vô ý thức lui ra phía sau vài bước.
- Thỉnh huyết tử tự trọng, mặc dù ngươi có ân cứu mạng ta nhưng cũng không thể nhục nhã ta, ta là Huyết Mai, không phải là Tiểu Đỗ Đỗ gì đó.
Huyết Mai lui ra phía sau, thân thể suy yếu càng rõ ràng, bước chân lão đảo nhưng ánh mắt lại tức giận.
- Đừng làm rộn!
Bạch Tiểu Thuần mất hứng, hắn bước tới một bước và dùng sức nhiều hơn, tốc độ của hắn vốn cực nhanh, vào lúc này vận dụng tu vi nên bước tới một bước đã tới trước mặt Huyết Mai, lúc xuất hiện trực tiếp ở ngay trước mặt Huyết Mai.
Nếu đổi thành lúc khác dùng tu vi Huyết Mai cũng không thể ngăn cản nổi, hiện tại nàng bị thương chưa lành thì làm sao là đối thủ của Bạch Tiểu Thuần, chỉ trong chớp mắt tay phải Bạch Tiểu Thuần đã nâng lên đụng vào mặt nạ của Huyết Mai, sau đó hắn... Tháo xuống!
Tóc đen như thác nước, khi mặt nạ bị tháo ra đã để lộ gương mặt tái nhợt, dung nhan điềm đạm đáng yêu và mỹ lệ, mặc dù mang theo tức giận nhưng sắc mặt lại nhu nhược, cho dù nàng có tức giận cũng bị dung mạo làm nhạt đi, nhìn nàng trở nên mềm yếu.
Mặc dù không phải kinh tâm động phách gì nhưng cũng xem như tuyệt sắc, cũng xem như sánh ngang với Tống Quân Uyển, Mai Lan Trúc Cúc...
Nhưng gương mặt này không phải Đỗ Lăng Phỉ!
- Dạ Táng, ngươi quá phận!
Huyết Mai lui ra phía sau, sắc mặt càng tái nhợt, tóc tai bù xù, thân thể run lên chỉ vào Bạch Tiểu Thuần, ánh mắt mang theo hàn quang, nàng bởi vì trời sinh nhu nhược cho nên hiện tại nàng còn có cảm giác ngượng ngùng.
Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy gương mặt Huyết Mai thì sắc mặt biến hóa, sát khí bùng phát và hai mắt mang theo tơ máu.
- Ngươi không phải Tiểu Đỗ Đỗ, ngươi là ai?
Sát cơ của Bạch Tiểu Thuần bùng nổ, vào lúc này hắn hô hấp dồn dập, dường như mất đi ý chí.
Sắc mặt Huyết Mai m lãnh, nàng rất xấu hổ, cảm thấy Bạch Tiểu Thuần này quá khó hiểu, nàng bằng lòng gặp đối phương cũng là bởi vì ân cứu mạng, nhưng người này lại tháo mặt nạ của nàng xuống và nói lời điên khùng, vào lúc này nàng lui ra sau vài bước, đôi mắt Huyết Mai trở nên lãnh khốc.
- Dạ Táng, ngươi điên rồi sao, ta lập lại lần nữa, ta không phải là Tiểu Đỗ Đỗ gì đó, ta là Huyết Mai!
- Ngươi không phải Huyết Mai!
Nội tâm Bạch Tiểu Thuần rất loạn, hiện tại hắn như người điên, hắn nhìn chằm chằm vào mặt Huyết Mai, trong đầu xuất hiện bóng dáng trong cơ thể Huyết Tổ, lúc mình tháo mặt nạ Huyết Mai xuống thì đó chính là Tiểu Đỗ Đỗ của hắn.
- Vì sao ta không phải là Huyết Mai, ngươi có ý tứ gì?
Huyết Mai hô hấp dồn dập, lại lui ra phía sau vài bước, Bạch Tiểu Thuần vào lúc này làm nàng cảm thấy nguy hiểm, hắn giống như quả bom tùy thời sẽ phát nổ.
- Rốt cuộc ngươi là ai, vì sao mặc trang phục Huyết Mai, Huyết Mai ở đâu?
Bạch Tiểu Thuần gầm lên, Huyết Mai lui ra phía sau và sốt ruột, nếu chuyện hôm nay hắn không làm cho rành mạch thì không cách nào tiếp nhận được, vào lúc này hắn tiến về phía Huyết Mai, hắn nâng tay phải lên, sắc mặt Huyết Mai biến hóa, hắn bắt lấy tay của nàng.