Cũng đã rất lâu rồi, từ cái ngày tụi nó còn là cô cậu học trò nhỏ. 15 tuổi, cái khoảng thời gian bùng nổ của học sinh. Có những bồng bột nhất thời, sở thích quái đảng, cả những mối tình mỏng manh như cánh phượng
đỏ ngoài kia.
3 năm sao, chúng nó là học sinh cấp 3, vẫn mang màu áo trắng tinh với suy nghĩ lớn hơn một chút.
Nhiều bạn mới, nhiều điều mới xung quanh. Chúng nó bước ra xa những mối
tình chớm tắt. Nhìn nhau bằng những ánh mắt ngại ngùng. Vẫn học chung
một mái trường, thậm chí cùng một tầng lầu, chung một lớp tăng tiết,
cùng một dãy, hơn kém nhau vài chỗ ngồi. Rất muốn lại gần nhau hơn hay
chỉ là những cái bắt chuyện như bạn bè. Mà sao,.. khó quá. Một người cố
nhìn để thấy nhau. Còn một người biết nhưng không dám nhìn vào mắt nhau. Vài cái chạm mặt khựng vài giây ngắn ngủi, mà khiến không thể quên
nhau. Cuối cấp, là sự chia tay tuổi học trò trong trắng, là bước ngoặc
cuộc đời, chúc nhau một lời may mắn để đậu đại học thôi, nhưng chỉ dám
lỡ tay bấm nhầm vài icon tượng trưng. Sợ phải hỏi nhau có còn gặp lại,
có còn cơ hội để ở bên.