Thời Tiểu Ngư giật mình, theo bản năng nhanh chóng ôm lấy vali: “Không cần, để tôi làm.”
Động tác của cô quá mạnh, cả Kính Gia Uyên và Tiêu Nhã đều sửng sốt.
“Tiểu Ngư, cô…” Tiêu Nhã vô thức nói.
Lúc này Thời Tiểu Ngư ý thức được hành vi của mình hoàn toàn thiếu suy nghĩ, khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp lập tức đỏ bừng, một lúc lâu mới nghẹn ra được một câu: “Tôi đang rèn luyện sức khỏe thôi.”
Kính Gia Uyên: “...”
Anh im lặng, đặt tay lên quai vali, dùng sức kéo vali ra khỏi ngực Thời Tiểu Ngư, im lặng đi lên lầu.
Thời Tiểu Ngư: “...”
Sau khi đến nhà trọ, nhìn thấy cách bài trí nơi này ba người họ đều bày tỏ sự hài lòng.
Nhà trọ là kiểu dãy phòng, tuy bài trí đơn giản nhưng rất sạch sẽ, sống ở chỗ này cũng sẽ cảm thấy rất thoải mái dễ chịu.
Bọn họ sôi nổi về phòng của mình, sắp xếp đồ đạc xong xuôi thì đến lúc giải mã nhiệm vụ đầu tiên.
PD Trương đưa cho họ một phong bì, đồng thời nói chúc mừng: “Chúc mừng mọi người đã thành công đến huyện Tamil, đây là nhiệm vụ đầu tiên của ba người, chúc mọi người may mắn.”
Tiêu Nhã nhận lấy phong bì, gần như không thể chờ đợi để mở nó ra ngay, xem nội dung bên trong.
Bên trong phong bì, là một tấm thẻ, phía trên có viết ba chữ chữ “Thẻ nhiệm vụ” to đậm sắc nét.
Phía dưới là phần giới thiệu:
Nhiệm vụ của thành viên “Hành Trình Ước Mơ”: Chuông gió ở Kathmandu.
Mô tả nhiệm vụ: Các thành viên sẽ đến ba danh lam thắng cảnh ở Kathmandu, lần lượt chụp ảnh với ba con vật khác nhau. (Chú thích: Mỗi loại động vật phải có ít nhất ba con. Việc lựa chọn danh lam thắng cảnh là do các thành viên tự mình quyết định.)
“Chụp ảnh tập thể?” Giọng Tiêu Nhã hơi cao lên, như thể không thể tin được: “Còn phải đến ba nơi trong vòng một ngày?”
Thời Tiểu Ngư cũng hơi cau mày, nhìn nhiệm vụ được viết trên thẻ nhiệm vụ.
Cô nhớ rõ nhiệm vụ này, nhiệm vụ đầu tiên ở kiếp trước cũng là cái này.
Chẳng qua là lúc Thời Tiểu Ngư tham gia chương trình quá yếu đuối, vừa mới đến đã cảm thấy không thoải mái.
Sau khi vội vã đi đến Kathmandu ngay ngày hôm đó, Thời Tiểu Ngư nói cảm thấy sức khỏe của mình không được khỏe, trực tiếp liên lụy đến cả nhóm, không thể hoàn thành nhiệm vụ.
Nhiệm vụ đầu tiên đã không hoàn thành, thậm chí không có cơ hội để xem hai nhiệm vụ tiếp theo.
Mà nhiệm vụ đầu tiên này, cô cũng chỉ có cơ hội đọc qua phần giới thiệu, người trong nhóm đều hoàn toàn không thực hiện, cho nên ngay cả tham khảo từ kiếp trước cũng không có, tất cả đều phải bắt đầu lại từ con số không.
Thời Tiểu Ngư không biết nên tìm kiếm ba danh lam thắng cảnh như nào.
Kính Gia Uyên cũng chỉ lặng lẽ nhìn mô tả nhiệm vụ, ngẩng đầu nhìn một lúc, nhìn vẻ mặt có hơi mờ mịt của hai người, hờ hững nói: “Những danh lam thắng cảnh nổi tiếng ở Kathmandu bao gồm Quảng trường Durbar, Bảo Tháp Boudhanath, Đền thờ nữ thần Kumari, Đền Swayambhunath,... Trong số đó ở Quảng trường Durbar có chim bồ câu, Đền Swayambhunath còn được gọi là Đền khỉ, nằm trên một ngọn núi cách huyện Tamil hai cây số, còn con vật thứ ba...”
Kính Gia Uyên hơi hạ mắt xuống, tiếp tục nói: “Rất nhiều người dân ở Nepal tin vào Ấn Độ giáo, trong Ấn Độ giáo, bò được coi là vật linh thiêng, tôi nghĩ chúng ta tìm bò cũng không khó khăn đâu.”
Đôi mắt có hơi lo lắng của Tiêu Nhã đột nhiên bình tĩnh lại, lúc nhìn Kính Gia Uyên, mang theo mấy phần ỷ lại và ngưỡng mộ không thể che giấu.
Mà khi Thời Tiểu Ngư nhìn Kính Gia Uyên, trong mắt cô cũng mang theo ánh sáng lấp lánh.