Khi cô đến, đúng là muốn thực hiện chiến lược, nhưng đột nhiên phải đối mặt với nhiệm vụ này, cô cũng phải mờ mịt mất một lát.
Nhưng thần tượng lại đưa ra giải pháp một cách nhanh chóng, có trật tự rõ ràng.
Ở kiếp trước, cô biết Kính Gia Uyên học sâu biết rộng, nhưng đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được điều này thẳng thắng như vậy.
Thời Tiểu Ngư một lần nữa nhìn chằm chằm Kính Gia Uyên với ánh mắt dịu dàng, một người xuất sắc như vậy, thực sự không nên qua đời sớm như thế, cô, chắc chắn sẽ không để bi kịch trước đó xảy ra nữa.
Sau khi xác định mục tiêu cụ thể cho nhiệm vụ ngày mai, bước tiếp theo là lập một kế hoạch sơ bộ cho ngày mai.
Sau hơn nửa giờ thảo luận, ba người cuối cùng quyết định được hành trình vào ngày mai.
Có thể thấy rằng, sau khi hành trình được xác định, ba người họ rõ ràng đều đã thở phào nhẹ nhõm.
Thời Tiểu Ngư đứng dậy, nhìn đồng hồ treo trên tường, lập tức hỏi: “Chúng ta cùng xuống ăn cơm tối nhé?”
Tiêu Nhã cũng nhìn theo, đã năm giờ chiều.
Mặc dù sáng nay đã ăn rất nhiều, nhưng buổi trưa không có thời gian ăn cơm, cộng thêm cả đoạn đường đều giày vò tới tận bây giờ nên cô ấy thấy đói bụng rồi.
Mà nếu ăn muộn hơn tí nữa, chắc chắn sẽ tích mỡ vào ban đêm.
Chuyện này chắc chắn là một thảm họa đối với ngôi sao thời trang như cô ấy.
Ngay lập tức, cô ấy liên tục đồng ý: “Tôi cũng cảm thấy bây giờ chúng ta có thể xuống dưới ăn một chút, lúc mới đến đây tôi đã chú ý, dưới lầu có một quán ăn nhỏ do chủ nhà mở, hôm nay mọi người chắc cũng khá mệt rồi, nếu không tối nay chúng ta hãy cứ ăn ở đây đi.”
Sau khi cô ấy nói xong, theo bản năng nhìn về phía Kính Gia Uyên, chờ đợi câu trả lời của anh.
Kính Gia Uyên khẽ gật đầu, hờ hững nói: “Tôi sao cũng được.”
Quyết định xong, ba người cùng nhau đi đến quán ăn nhỏ dưới lầu.
Quán ăn nhỏ này do chủ nhà là người Hoa kiều mở nên toàn là đồ ăn Trung Quốc, đồ ăn thường ngày đều có thể nấu được.
Giá cả cũng tương đối hợp lý, món chay thường là 20 tệ một phần, món mặn là ba mươi đến bốn mươi tệ, so sánh mà nói thì giá cả tương đối phải chăng.
Bà chủ nhà nhìn thấy ba người họ, vội vàng cười tủm tỉm đi theo.
Bà ấy nói chuyện vui vẻ với ba người họ, hỏi ở chỗ này có quen không, nếu có bất cứ điều gì thì phải nói với bà ấy.
Ba người họ nói lời cảm ơn, đồng thời tiếp tục nhìn vào thực đơn trên tay.
Có lẽ là bởi vì có rất nhiều người Trung Quốc đến đây ăn cơm nên thực đơn đều có cả tiếng Trung và tiếng Anh, Thời Tiểu Ngư xem qua, nhưng không gọi món.
Cô hơi nghiêng đầu, chờ hai người kia gọi món.
Tiêu Nhã nghiêm túc nhìn, ngón tay không ngừng lướt trên thực đơn, cuối cùng có chút miễn cưỡng gọi một phần gà Cung Bảo, một phần bắp cải ngâm giấm.
Kính Gia Uyên chỉ liếc nhìn sơ qua một chút, thờ ơ nói: “Một phần cơm chiên trứng, cám ơn.”
Đôi mắt của Thời Tiểu Ngư khẽ chuyển động, nhưng không nói gì.
Cả hai người đều đã gọi đồ ăn, bà chủ nhà dời mắt đến chỗ Thời Tiểu Ngư.
Thời Tiểu Ngư do dự một lúc, lúc này đã gọi một món mặn và một món chay, ba người họ cùng ăn thì vẫn thiếu, dù sao từ sáng đến giờ họ vẫn chưa ăn gì, hai món Tiêu Nhã gọi đều khá dễ ăn với cơm, lại thêm một món ăn thanh đạm là được, cô lật sang trang món canh.
Bà chủ nhà niềm nở giới thiệu: “Nếu không thì thử gọi món canh đậu hũ rau cải đi.”.
“Vậy cũng được, cho thêm canh đậu hũ rau củ, cám ơn.” Ba người gọi món xong, yên lặng ngồi ở chỗ này chờ đợi.