Không có lựa chọn nào khác ngoài, đành phải bắt thêm một chiếc xe khác.
May mà bọn họ gặp may mắn, tài xế taxi có một người bạn ở gần đó, sau khi họ trao đổi, người bạn của tài xế taxi đã nhanh chóng đi tới, ba người có hai chiếc xe, sau khi phân công xong, quyết định Kính Gia Uyên đi một xe, đồng thời chở theo cả hành lý của bọn họ, còn Thời Tiểu Ngư và Tiêu Nhã đi chiếc xe còn lại, đi theo phía sau.
Xe nổ máy, bắt đầu tiến về huyện Tamil.
Kính Gia Uyên đang ngồi trong xe nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, một mình ngồi trong xe, trên mặt lộ ra vẻ thoải mái hiếm thấy.
Anh nhìn chằm chằm vào từng ngọn cây cọng cỏ lướt qua trước mặt, sau khi rời xa đám người đấy, cuối cùng cũng có một khoảng thời gian yên tĩnh.
Chuyến đi lần này, tương đối giống như trong tưởng tượng của anh, ít nhất hiện tại không có quá chuyện gì ngoài ý muốn...
Nghĩ đến đây, trong đầu anh đột nhiên hiện lên bóng dáng của Thời Tiểu Ngư, đi theo sau lưng anh, giống như một con hamster nhỏ không ngừng nhét thức ăn vào miệng, nhét đến mức no căng.
Anh không khỏi nở một nụ cười bất lực.
Mà ở trong một chiếc xe khác, Thời Tiểu Ngư và Tiêu Nhã đang ngồi ở đó, mặc dù cả hai đều không nói chuyện, nhưng từ ánh mắt có thể nhìn ra được, hai người đều có tâm sự riêng.
Trước khi Tiêu Nhã xuất phát, người đại diện nói với cô ấy rằng chuyến đi này chỉ để ăn uống, vui chơi.
Nhưng những gì xảy ra vào ngày đầu tiên hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của cô ấy.
Mặc dù cuối cùng sự việc đã được giải quyết êm đẹp, nhưng tất nhiên cô ấy biết, đó là vì cô ấy đã gây rắc rối cho những người bạn đồng hành khác.
Mặc dù cô ấy ghét Thời Tiểu Ngư, nhưng không thể không nói, trong hai ngày này cô ấy làm không tốt bằng Thời Tiểu Ngư, cô ấy có tính cách cởi mở, là chính mình, sẽ không thể che lấp được.
Nhận ra mình đang kéo tụt đội ngũ, trong lòng Tiêu Nhã cũng cảm thấy hơi khó chịu.
Chỉ có thể xem sau này có cơ hội hay không, có thể bù đắp một chút...
Thời Tiểu Ngư ngồi bên cạnh cô ấy, giờ phút này đang khẽ cau mày.
Bây giờ trong tay bọn họ có bao nhiêu tiền...
Tổng cộng là bốn nghìn tám, trừ đi hai nghìn tiền phòng ngày đầu tiên, còn lại hai nghìn tám.
Căn nhà trọ họ đặt ở huyện Tamil, giá phòng ba ngày sau khi giảm giá tổng cộng là một nghìn, thanh toán ngay khi nhận phòng.
Cộng thêm cả hai trăm tiền xe lần này của bọn họ, có nghĩa là bây giờ trong tay bọn họ chỉ còn lại một nghìn sáu trăm tệ...
Một nghìn sáu trăm tệ này, trong 4 ngày 3 đêm ở huyện Tamil, phải gánh vác hết tiền ăn uống, xe cộ đi lại của ba người họ, cũng có nghĩa là mỗi người chỉ có hơn một trăm mỗi ngày mà thôi.
Nếu nhiệm vụ tiếp theo của họ là đi đến một số danh lam thắng cảnh, danh lam thắng cảnh còn thu vé vào cửa thì bọn họ sẽ không có đủ tiền.
Chuyên gia nhỏ về quản lý tài chính Thời Tiểu Ngư đang cảm thấy hơi hói đầu.
Kiếp trước khi cô mở một quán ăn nhỏ, chưa bao giờ trải qua khó khăn như vậy...
Quên đi, nếu thật sự không được thì đến lúc đó bày quầy bán đồ ăn vặt đi, dù sao cũng phải nghĩ biện pháp, không thể để thần tượng của bọn họ đói bụng được.
Tính toán như vậy, bất tri bất giác, cả ba người đã đặt chân đến huyện Tamil, đến trước cửa nhà trọ mà họ đã đặt.