Cô nhìn Kính Gia Uyên đang đứng trước mặt mình, một lúc lâu sau mới nghẹn ngào thốt ra hai chữ: “Trùng hợp thật.”
Kính Gia Uyên nhìn cô, ánh mắt hơi nâng lên, nhàn nhạt đáp: “Đúng là trùng hợp.”
Khi thốt ra hai chữ đó, Thời Tiểu Ngư đã không kịp hối hận.
Cô như vậy, có khác chỗ nào với những người ép buộc bắt chuyện trên Internet đâu, nhưng điều khiến cô đỏ mặt như lửa đốt là do thần tượng lại còn đáp lại mình.
Thời Tiểu Ngư cảm thấy mặt nóng lên, lặng lẽ đi theo phía sau.
Nhưng không nghĩ tới, Kính Gia Uyên dần dần thả chậm bước chân, một giọng nói rất thấp truyền vào tai cô: “Ăn nhiều như vậy, cô không thấy no à?”
“Hả?” Thời Tiểu Ngư sững sờ.
Khóe môi Kính Gia Uyên nhếch lên một đường cong rất nhỏ, giọng nói vẫn bình tĩnh như thường: “Hay là phải nói, đồ ăn tôi lấy ăn ngon hơn?”
Nói xong, anh bước nhanh hơn, bước xuống dưới lầu.
Mà Thời Tiểu Ngư đang sững sờ tại chỗ, trợn mắt hốc mồm.
Anh… phát hiện ra rồi?
Không đúng, thần tượng nói thế là có ý gì? Anh biết cô với anh ăn đủ loại, cố ý ăn nhiều như vậy? Còn thử tất cả chúng?
Vậy anh có thích ăn những thứ này không? Hay là phát hiện mình đi theo sau anh lấy đồ ăn, vì để khiến cô ăn nhiều hơn nên anh cố ý ăn?
Vậy chuyện cô suýt chút nữa khiến mình no muốn vỡ bụng kia, nếu như không phải là Kính Gia Uyên muốn ăn thì chẳng phải vô ích rồi sao?
Thời Tiểu Ngư có hơi suy sụp.
Trong đầu cô không nhịn được nghĩ lại những lời mà thần tượng vừa mới nói, đáy mắt mơ hồ có ý cười yếu ớt.
Kính Gia Uyên ngoan ngoãn? Hiểu chuyện? Quan tâm? Dịu dàng?
Thần tượng anh đã sụp đổ hình tượng rồi đó anh có biết không?!
Thời Tiểu Ngư ngổn ngang đi xuống lầu, nhìn thấy Kính Gia Uyên ở dưới lầu vẫn trước sau như một, vẫn lễ phép và xa cách chờ đợi ở đó, như thể những người còn lại hay những việc khác đều không liên quan gì đến anh.
Lạnh lùng và xa lánh đến nỗi, thậm chí Thời Tiểu Ngư còn nghi ngờ vừa rồi mình bị ảo giác.
Thời Tiểu Ngư ngổn ngang đi đến bên cạnh, tìm một chỗ ngồi xuống, đợi Tiêu Nhã đi xuống lầu.
Ánh mắt của cô thỉnh thoảng lại liếc nhìn Kính Gia Uyên, tâm trạng ngoại trừ ngổn ngang thì không có cảm xúc nào khác.
Mà thợ quay phim cũng chú ý đến tình huống này, nhân cơ hội đó đã quay Thời Tiểu Ngư một cách điên cuồng.
Quay quay, còn từ góc độ của cô quay Kính Gia Uyên.
Hiệu ứng này, giống như Thời Tiểu Ngư đang có ý xấu, đang lên kế hoạch gì đó với Kính Gia Uyên.
Thời Tiểu Ngư: “...”
Được rồi, cô không nên biểu hiện quá rõ ràng như vậy.
Ngay lập tức, cô cũng thu hồi ánh mắt lại, nhìn về phía trước không chớp mắt.
Bọn họ cũng không phải đợi lâu, Tiêu Nhã đã có bài học lúc sáng, không dám đến muộn nữa. Cô ấy cũng đến sảnh dưới lầu trong thời gian đã hẹn trước, đến địa điểm tập hợp.
Sau khi ba người họ ra khỏi phòng, PD Trương lại cười nhẹ đi tới.
Lần này, trong ba người, cả Thời Tiểu Ngư và Tiêu Nhã đều nhìn PD Trương với ánh mắt không mấy thiện cảm.
PD Trương dường như đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho việc này, trực tiếp phớt lờ ánh mắt của ba người, ông ấy nói với giọng điệu giải quyết việc chung: “Chúc mừng mọi người, sau đây sẽ chính thức bắt đầu hành trình của mọi người, hành trình sau đó, tổ chương trình của chúng tôi sẽ không can thiệp vào, ở khách sạn nào, đi chơi ở đâu đều do ba người quyết định.”
Thời Tiểu Ngư nghe nói như thế, ngay lập tức nhíu mày.
Tổ chương trình sẽ không can thiệp? Làm sao có thể?
Quả nhiên, ngay sau đó bản chất của PD Trương đã bại lộ, ông ấy cười tủm tỉm đưa cho ba người một tấm thẻ.