Cả ba nghi ngờ nhận lấy, nhìn thấy trên thẻ ghi ba nhiệm vụ.
Nhiệm vụ 1: Chuông gió ở Kathmandu.
Nhiệm vụ 2: Con dấu ở Kathmandu.
Nhiệm vụ 3: Bông hoa ở Kathmandu.
Ba người sau khi xem xong, trong lòng chỉ hiện lên một câu, đây là cái quỷ gì thế...
PD Trương kiên nhẫn đợi ba người họ động não xong, sau đó mới giới thiệu: “Đây là nhiệm vụ tiếp theo mà mọi người sẽ đối mặt ở Kathmandu, bây giờ sẽ chỉ nhắc nhở ba người về nhiệm vụ, còn nội dung nhiệm vụ cụ thể và tiêu chuẩn hoàn thành sẽ được công bố cho mọi người theo từng bước.”
“Nhiệm vụ này, chúng tôi nhất định phải hoàn thành sao?” Sau khi Kính Gia Uyên đọc xong, hơi ngước mắt lên, hờ hững hỏi.
Khóe môi PD Trương cong lên: “Đương nhiên không cần, tôi nói rồi, hành trình sau đó do chính ba người quyết định, tổ chương trình chúng tôi sẽ không can thiệp, chỉ là. . . Nhiệm vụ này có liên quan tới kinh phí sau này cho chuyến đi của mọi người.”
PD Trương duỗi ra ba ngón tay, lắc lắc trước mặt bọn họ: “Kinh phí du lịch ở Kathmandu của ba người đều đã được trao mọi người rồi, nhưng kinh phí tiếp theo sẽ được chia thành ba cấp tương ứng, theo thứ tự là mỗi người một ngày được 500 tệ, 400 tệ và 300 tệ, mọi người có thể nhận được mức kinh phí nào trong ba mức trên phụ thuộc vào mức độ hoàn thành nhiệm vụ của mọi người.”.
Thời Tiểu Ngư: “...”
Tự mình chột dạ đưa ra quyết định cả hành trình, giờ các mối đe dọa đã được giải phóng, bọn họ dám không hoàn thành nhiệm vụ, tự quyết định hành trình của mình không?
Nhưng mà cô đã chuẩn bị kỹ càng từ lâu, chuyến đi lần này, tổ chương trình sẽ không để cho bọn họ trải qua dễ dàng.
Cho nên, sau khi tiếp thu, cô hỏi: “Vậy cái bản mô tả nhiệm vụ cụ thể, bao giờ thì đưa cho chúng tôi?”
PD Trương: “Nhiệm vụ đầu tiên sẽ được trao sau khi mọi người tìm thấy khách sạn tiếp theo, đồng thời nhận phòng khách sạn thành công, hai nhiệm vụ tiếp theo sẽ được trao sau khi hoàn thành nhiệm vụ đã được trao trước đó.”
Thời Tiểu Ngư gật đầu, bày tỏ hiểu rồi.
PD Trương thấy nhiệm vụ của mình đã hoàn thành, vinh quang rút lui, trước khi rời đi còn chúc: “Trong 4 ngày tới ở Kathmandu, chúc mọi người chơi vui vẻ”.
Ba người nhìn tấm thẻ trong tay một hồi, Thời Tiểu Ngư hít sâu một hơi rồi nói: “Vậy nói đi nói lại thì mục tiêu hàng đầu của chúng ta bây giờ là tìm khách sạn đúng không?”
Tiêu Nhã khẽ gật đầu: “Đúng, bất kể nhiệm vụ có hoàn thành thế nào cũng phải mau chóng tìm một khách sạn để nhận phòng, thế thì chúng ta cũng thoải mái hơn được đôi chút.”
Cô ấy nói xong, theo bản năng nhìn về phía Kính Gia Uyên: “Gia Uyên, chắc là tối hôm qua anh đã xem qua đại khái rồi, ý anh là gần đây không có khách sạn nào thích hợp sao?”
Kính Gia Uyên khẽ gật đầu, giọng nói bình tĩnh không nhanh không chậm nói: “Khách sạn bây giờ của chúng ta cách sân bay không xa, gần đó không có khách sạn nào khác ngoại trừ khách sạn này. Khu vực có nhiều khách sạn giá rẻ nhất ở Kathmandu là huyện Tamil, cách chỗ này khoảng 40 phút lái xe.”
“Còn phải đi xa như vậy…” Tiêu Nhã trước nay chưa từng đi ra ngoài một mình, nghe nói còn có lộ trình không xác định như vậy, trong lòng lập tức có hơi lo lắng: “Vậy chúng ta có cần đi nơi nào đó tìm trước không?”
“Tôi cảm thấy, tốt hơn hết là chúng ta nên tìm khách sạn trên điện thoại di động trước, sau đó xác định được chỗ rồi hẵng đến đó, như thế sẽ tốt hơn.” Thời Tiểu Ngư đề nghị: “Nếu không dù chúng ta có đến đó, cứ đi vòng vòng có lẽ cũng khá phiền phức.”
Kính Gia Uyên hơi liếc sang bên cạnh, nhìn Thời Tiểu Ngư, nhanh chóng thu hồi ánh mắt nói: “Ừm, tôi cũng cảm thấy như vậy.”