Tiêu Nhã thấy hai người đều nói như vậy, cũng biết mình vừa rồi không suy nghĩ chu toàn, với lòng tự tôn của mình, cô ấy thấy hình như mình không bằng hai người bọn họ. Trong lòng có hơi xấu hổ, nhưng vẻ mặt lại không có biểu lộ gì ra bên ngoài.
Sau khi ba người xác nhận trình tự, lấy chiếc điện thoại thông minh duy nhất ra, mở phần mềm đặt phòng, bắt đầu tìm kiếm khách sạn thích hợp.
Chỉ là không ngờ tới, trong giai đoạn chọn lựa khách sạn, ba người họ lại xảy ra tranh cãi.
Tiêu Nhã nhìn điện thoại di động một lúc: “Không ngờ khách sạn ở nơi này cũng không tệ lắm, hai người nhìn khách sạn bốn sao này ở khu vực Tamil đi, môi trường rất tốt, buổi sáng được cung cấp bữa sáng, giá phòng một giường đôi và phòng hai giường đơn đều là 350 tệ, cũng không đắt lắm.”
Kính Gia Uyên nhìn điện thoại, gật đầu, “Không tệ.”
Thời Tiểu Ngư nghe thấy giá cả tim cô lập tức đập loạn nhịp, tiền phòng một ngày hết 700 sao?
“Bảy trăm một ngày... Giá phòng có phải hơi cao không?” Thời Tiểu Ngư thử thăm dò đề xuất.
“Bảy trăm cho ba người, cao ư?” Tiêu Nhã khẽ cau mày.
Cô ấy biết, tham gia chương trình này không giống như đi du lịch một mình, bọn họ bị hạn chế về tài chính không thể tùy tiện tiêu tiền.
Nhưng ba trăm năm mươi một đêm, theo ý kiến của cô ấy là đã vô cùng tiết kiệm rồi.
“Ừm, tôi cảm thấy không tốt lắm, bây giờ chúng ta có tổng cộng 2800 tệ, tương đương với 230 tệ một người một ngày, vốn đã là ngân sách eo hẹp, ở loại khách sạn này sẽ tiêu tốn kinh phí. Chúng ta nhất định sẽ phải tiêu ít tiền ăn hơn trong tương lai. Hơn nữa, PD Trương cũng đã nói, sau đó chúng ta còn phải hoàn thành nhiệm vụ, vậy chắc chắn sẽ phải tiêu tiền, chúng ta phải chuẩn bị sẵn sàng.” Thời Tiểu Ngư lập tức phản đối.
Cô nhớ rất rõ ràng, ở chương trình kiếp trước, cũng bởi vì mọi người ở khách sạn cao cấp nên dẫn đến việc tài chính không đủ, phải ăn những món khó nuốt.
Rất nhiều ngày, cô không được nhìn thấy đứa con trai cưng ăn được một bữa cơm no.
Lần này, tất nhiên cô không thể để chuyện tương tự xảy ra.
Tiêu Nhã biết những gì Thời Tiểu Ngư nói rất có lý, nhưng cô ấy không thể không cảm thấy hơi kích động khi khách sạn mình yêu thích bị từ chối, cô ấy đưa điện thoại cho Thời Tiểu Ngư: “Cô tự tìm đi, hơn 300 là một mức giá tương đối bình dân rồi, cô còn thấy không hài lòng thì tự cô lựa chọn đi.”
Lúc đưa điện thoại, ở sau trong nội tâm Tiêu Nhã còn cong môi.
Cô ấy có thể chịu đựng gian khổ, cô ấy không tin Tiểu Ngư quen sống an nhàn sung sướng sẽ chọn một khách sạn tệ hơn so với khách sạn cô ấy nhìn trúng.
Thời Tiểu Ngư cầm điện thoại nhìn một lượt, quả nhiên giá cả hiển thị trên trang khách sạn đều là từ ba bốn trăm trở lên, cô không quen dùng phần mềm nên cẩn thận xem xét kỹ lưỡng, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt đều mang ý cười nói: “Trang này được tự động sắp xếp theo đề cử nên đương nhiên những khách sạn có xếp hạng sao và xếp hạng cao hơn sẽ được hiển thị trước, để tôi sắp xếp lại theo giá cả rồi xem xem.”
Cô nhấp chuột để sắp xếp theo giá, quả nhiên tìm thấy rất nhiều khách sạn chỉ với mười mấy tệ.
Tiêu Nhã: “...”
Tiêu Nhã nhìn vào hình ảnh giới thiệu trên giao diện, hình ảnh rõ ràng đã được chỉnh sửa, nhưng dù đã qua chỉnh sửa vẫn có thể cảm nhận được dấu vết của thời gian.