Đây là lần đầu tiên Tống Thanh Xuân nghe thấy những lời này, ngay lúc đó cô cũng không hề liên tưởng tới bản thân mình.
Mãi đến rất lâu về sau này, cô mới biết được trong câu nói kia hàm chứa rất nhiều ý nghĩa sâu kín, hàm nghĩa không đơn giản chỉ thể hiện trên mặt chữ mà còn có thông tin anh ám chỉ cho cô, nhưng khi đó cô không hiểu.
Nếu như không chấp niệm, thì thanh xuân còn gì là thanh xuân?
Anh dùng một câu mà có tên anh, cũng có cả tên cô, số chữ ít ỏi nhưng lại nói rõ tất cả chuyện xưa giữa Đình Đình và anh.
Nhưng khi đó cô không nhớ rõ bản thân mình chính là Đình Đình trong miệng anh, cũng quên mất có người thế nhưng lại nhớ mình gần hai mươi năm.
Mãi đến lúc cô hiểu ra tất cả mọi thứ, cô mới biết được câu nói kia không chỉ là thanh xuân không chấp niệm thì còn gì là thanh xuân, không chỉ là hàm chứa tên anh và cô trong một câu nói, mà còn có ý nghĩa sâu xa: Nếu như không có Niệm, Thanh Xuân còn gì là Thanh Xuân?
Nếu không có Tô Chi Niệm, cô nghĩ, sau đêm hôm đó cô và anh lần đầu tiên nói chuyện với nhau, rất có khả năng trên thế giới này sẽ không có người Tống Thanh Xuân này.
……
Ngay lúc Tống Thanh Xuân nghe thấy câu như thế chợt ngẩn ra, cô không biết là vì bị những lời này làm kinh sợ, hay là khi Tô Chi Niệm nói ra những lời này với thái độ rất lạnh nhạt nhưng lại lộ ra giọng điệu thương cảm khổ sở đến vô tận.
Nói tóm lại, cô ngây ngẩn cả người, sửng sốt rất lâu, mãi đến lúc Tô Chi Niệm mở miệng lên tiếng nói tiếp: “Những lời này là câu duy nhất tôi có thể nghĩ đến để nói rõ chuyện của tôi với cô ấy.”
Sau đó, cô mới chậm rãi phục hồi tinh thần, cô nhìn anh không chớp mắt, trong lòng lặp đi lặp lại câu nói kia nhiều lần, sau đó cô mới mở miệng hỏi: “Cô ấy là người anh quen lúc còn trẻ? Sau đó thì bắt đầu thích, vẫn thích cho tới bây giờ chưa từng buông bỏ?”
“Ừm.” Anh không chút do dự liền gật đầu, sau đó lại lắc đầu. Tống Thanh Xuân bị anh làm cho có chút mơ hồ, nhưng rất nhanh anh lại mở miệng nói: “Không phải lúc tôi còn trẻ quen biết cô ấy, năm tôi tám tuổi đã quen cô ấy.”
Năm tám tuổi? Mặc dù tuổi hơi lớn, nhưng cũng coi như thanh mai trúc mã rồi.
Chẳng lẽ anh giống như cô, đều thích thanh mai trúc mã của mình, nhưng thanh mai trúc mã lại thương nhớ người khác?
Có lẽ là vì gặp cảnh ngộ giống nhau, trong lòng Tống Thanh Xuân dấy lên suy nghĩ an ủi lẫn nhau, không kiềm lòng được cảm thán: “Cũng là chuyện thanh mai trúc mã… Chỉ tiếc rằng trên thế giới này, chuyện thanh mai trúc mã rất khó kết thúc có hậu….”
“Không, tôi và cô ấy không phải thanh mai trúc mã.” Tô Chi Niệm dừng một chút, trên khuôn mặt thoáng hiện vẻ thương cảm.
Nhưng mà, anh vô cùng hi vọng có thể thành thanh mai trúc mã với cô….
Mấy năm nay anh vẫn luôn giả dụ, giả dụ anh và Tần Dĩ Nam giống nhau, thanh mai trúc mã với cô lớn lên cùng nhau, có phải trong đáy lòng cô anh cũng sẽ rất quan trọng phải không? Truyện của leqyydon.com
“Vào thời thơ ấu, tôi và cô ấy chỉ gặp qua một lần.”
“Gặp mặt một lần?” Tống Thanh Xuân mở to hai mắt, cô tò mò chuyện tiếp theo nên truy hỏi: “Vậy về sau thế nào?”
“Sau này, tôi vẫn luôn tìm cô ấy, tìm cô ấy mười năm cuối cùng mới tìm thấy.”
Giọng điệu Tô Chi Niệm rất nhạt, lúc mười năm từ trong miệng anh nhảy ra, giống như hai chữ rất đơn giản trên trang giấy, nhưng lại khiến đáy lòng Tống Thanh Xuân rung động.
Mười năm… Mười năm… Đây là khoảng thời gian năm tháng dài đằng đẳng, con người khi còn sống có mấy cái mười năm, anh lại dùng vài phần trong sinh mạng của mình để đi tìm một người.