Mỗi lần lúc tỉnh lại, sẽ có một cảm giác rất kỳ diệu, cô vẫn không hình dung được cảm giác này là gì. Nhưng bây giờ cô bỗng nhiên phát hiện ra, cảm giác đó và cảm giác lúc này của cô giống nhau như đúc!
Cho nên trong khoảng thời gian suy sụp đó, cô từng được người ta ôm ấp, còn được người ta lau nước mắt cho?
Tống Thanh Xuân nghĩ tới chiếc áo lót nhuốm máu của Tô Chi Niệm bị mình giấu đi, đáy lòng cô bỗng nhiên thắt lại….
Lúc đó cô từng nghi ngờ anh, bây giờ cảm giác tương tự lại thêm sự trùng hợp…
Chẳng lẽ tất cả những thứ này thật sự là do cô suy nghĩ quá nhiều sao?
Nhưng mà, nếu không phải cô suy nghĩ quá nhiều thì vì sao trong lúc mình khóc lóc bản thân lại không phát hiện có người xuất hiện bên cạnh, sau khi dỗ dành bản thân xong lại không bị mình phát hiện mà biến mất không dấu vết?diễnđanlequydon
Tô Chi Niệm thấy Tống Thanh Xuân chỉ nói bốn chữ, người liền bắt đầu ngây ngốc, không nhịn được hắng giọng một tiếng gọi hồn cô quay về.
Tống Thanh Xuân vội vã lắc đầu rũ bỏ ý nghĩ lộn xộn trong đầu óc mình, sau đó tầm mắt cô liền rơi xuống lồng ngực ẩm ướt của Tô Chi Niệm. Cô nghĩ tới vừa rồi mình chẳng khác gì đứa trẻ, không để ý tới hình tượng khóc to lên, nhất thời có chút xấu hổ, sau đó cúi đầu nhìn chằm chằm cốc nước, hơi ngại ngùng nói: “Thật ngại quá, vừa rồi thật sự không khống chế được cảm xúc…..”
“Nhưng, cảm ơn anh lắm, tâm tình tôi tốt lên nhiều rồi…” Tống Thanh Xuân vừa nói vừa ngẩng đầu lên. Vì cô mới khóc xong nên chóp mũi hồng hồng, ánh mắt cũng có chút sưng lên, nhưng nụ cười trên mặt vô cùng thật lòng. Cô nghiêng đầu nhìn anh im lặng một lúc rồi nói tiếp: “…. Bây giờ đến lượt anh!”
“Tôi?” Tô Chi Niệm sửng sốt, có chút không hiểu ý tứ của cô.
Tống Thanh Xuân tìm tư thế thoải mái ngồi xong mới tiếp tục giải thích cho Tô Chi Niệm nghe: “Vừa rồi có phải anh mơ thấy ác mộng không? Tôi thấy vẻ mặt anh lúc đó rất khổ sở, nếu anh giấu trong lòng rất khó chịu thì có thể nói ra như tôi, trong lòng sẽ cảm thấy thoải mái hơn nhiều.”
Thì ra, cô nói chính là cái này…. Tô Chi Niệm híp mắt không lên tiếng.
Không phải anh không muốn nói ra, mà là anh không thể nói ra. Có những tình yêu đã định trước chỉ có thể bị buông xuôi theo thời gian, bị người ta lãng quên chôn giấu.
Sự im lặng của anh khiến Tống Thanh Xuân tưởng anh không biết nên bắt đầu từ đâu, vì thế cô lại hỏi: “…. Đình Đình trong miệng anh là ai, là người con gái anh thích sao?”
Cô nhớ tới lúc đầu anh bị thương, đêm hôm đó cô chăm sóc anh, anh xem cô như Đình Đình, nói mê rất nhiều thứ.
Từ trong lời nói của anh cô có thể lờ mờ đoán ra anh đã mất đi người con gái gọi là “Đình Đình.”
Cô vẫn chưa cho anh biết đêm đó bọn họ từng cùng giường chung gối, cho nên cô cố ý tránh chuyện đêm đó mà thay đổi phương thức lại hỏi tiếp: “…. Có thể nói chuyện xưa của anh và cô ấy không?”
Lúc Tống Thanh Xuân hỏi ra những lời này, cô mới phát hiện đáy lòng mình vậy mà lại tò mò về chuyện của anh và Đình Đình.
Tô Chi Niệm vẫn cứ im lặng, tầm mắt nhìn chằm chằm bầu trời đêm ở ngoài cửa sổ sát đất có chút đăm chiêu. Gò má khôi ngô của anh trở nên hơi mờ ảo, giống như vì vấn đề của anh phải nhớ lại điều gì đó đau đớn lắm, khóe môi kéo dài thành một đường.
Ngay lúc Tống Thanh Xuân cho rằng anh sẽ không để ý tới câu hỏi của anh, đang chuẩn bị tìm đề tài khác làm dịu không khí, anh lại không có triệu chứng báo trước đột nhiên mở miệng nói: “Nếu như không chấp niệm, thì thanh xuân còn gì là thanh xuân?”