Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 238: Chương 238: Nếu như không chấp niệm, còn gì là thanh xuân? (9)




“. . . . . . Anh biết không? Trong lòng tôi rất khổ sở, cũng rất sợ. . . . . . Tôi nhớ anh tôi, tôi rất nhớ Tống Thừa. . . . . .” Tống Thanh Xuân nói xong, nước mắt lại tuôn rơi, cô ôm ngực của mình, nét mặt vô cùng khổ sở nói: “. . . . . . Tôi rất nhớ lúc anh ấy còn sống, tôi rất mệt mỏi. . . . . . Tôi muốn báo thù cho anh ấy, tôi muốn biết là ai đã sát hại anh ấy. . . . . . Nhưng, tôi lại không biết nên làm cái gì. . . . . .”

Nói xong lời cuối cùng, Tống Thanh Xuân khóc không thành tiếng, cô liều mạng rót hết rượu còn lại trong ly vào miệng, sau khi uống xong cô cảm thấy còn chưa đủ, lại mở chai rượu khác, bắt đầu rót rượu, cô vừa rót vừa khóc, lúc cô vừa rót xong muốn tiếp tục uống, Tô Chi Niệm đưa tay nắm lấy cổ tay mềm mại của cô ngăn động tác của cô lại, sau đó lấy ly rượu và chai rượu trong tay cô đi, để ra xa: “Đừng uống nữa, uống nhiều sẽ càng khó chịu hơn.”

“Nhưng bây giờ tôi rất khổ sở. . . . . .”

Lời Tống Thanh Xuân còn chưa nói xong, đột nhiên Tô Chi Niệm nắm cổ tay của cô đứng lên, dưới lực nắm của anh cũng thuận thế kéo cô đứng dậy luôn, cô còn chưa định thần, cả người liền bị anh ôm vào trong ngực.

Cô nhìn không rõ vẻ mặt của anh, chỉ có thể nghe được giọng nói rất lạnh nhạt lộ ra một chút đau thương của anh từ trên đầu cô truyền đến: “Khóc đi, khóc ra sẽ thấy dễ chịu hơn một chút.”

Mấy chữ rất đơn giản của anh làm cho Tống Thanh Xuân rơi nước mắt lần nữa.

Anh cảm thấy lồng ngực mình ẩm ướt, cánh môi cố gắng mấp máy, nhưng không nói chuyện, chỉ im lặng ôm chặt cô hơn một chút, lồng ngực ấm áp rắn chắc của anh làm cho cô thấy an ổn, để cho cô không kiềm lòng được buông xuống tất cả kiên cường và phòng bị, không giống như vừa rồi cho dù khóc cũng khóc kìm nén, cô giống như một đứa bé vô thố ở trong lòng anh khóc ra tiếng.

Bầu không khí trong phòng rất yên tĩnh, trừ tiếng khóc của cô, không còn tiếng động gì khác.

Cảnh đêm tĩnh mỹ (yên tĩnh và đẹp đẽ) ngoài cửa sổ, ánh đèn đặt dưới đất phát ra ánh sáng đạm nhạt.

Anh ôm lấy cô đứng yên lặng, người thích sạch sẽ làm cho người ta giận sôi lên như anh vậy mà lại mặc cho nước mắt và nước mũi của cô cọ lên áo ngủ của mình, tay của anh không theo nhịp điệu vuốt mái tóc dài của cô, im lặng tinh tế trấn an cô.

Anh có thuật đọc tâm, anh có thể cảm giác được cảm xúc của cô từ kích động nhất chậm rãi bình tĩnh lại, cho đến khi cô trút toàn bộ những ưu tư ra hết, anh mới chậm rãi kéo cô từ trong ngực của anh ra ngoài, sau đó giơ hai tay lên, quý trọng và yêu thương lau đi nước mắt trên mặt của cô.

Mặc dù nước mắt của cô không rơi nhiều như vừa rồi, nhưng nó thỉnh thoảng còn tràn ra bên ngoài, anh rất kiên nhẫn, mỗi lần rơi xuống liền giúp cô lau đi, mãi cho đến khi cảm xúc của cô hoàn toàn bình ổn lại, anh mới buông cô ra.

Anh đi tới quầy rượu, rót cho cô một ly nước ấm, bưng lại, đưa cho cô.

“Cám ơn.” Bởi vì khóc quá lâu, quá phóng túng, cô nói chuyện giọng nói có chút khàn khàn, cho dù ngừng khóc, thỉnh thoảng cô còn nấc cục một cái.

Anh chờ cô uống hai ngụm nước ấm, mới mở miệng hỏi: “Khá hơn chút nào không?”

“Đã khá hơn rất nhiều. . . . . .” Giọng nói của Tống Thanh Xuân còn có chút khàn, nói ra giống như là bị cảm, cô nói đến một nửa, đột nhiên dừng lại.

Cô cảm thấy chuyện mới vừa rồi có chút quen thuộc, giống như là từng trải qua ở nơi nào đó. . . . . .

Tống Thanh Xuân ôm ly nước, cau mày suy nghĩ một hồi lâu, mới nhớ tới, vài năm trước, có mấy lần cô khổ sở một mình trốn đi khóc, hình ảnh mờ ảo vụn vặt không nhớ hết được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.