Có một câu nói như thế nào?
Khi một người phụ nữ cần nhất và bất lực nhất, người cô ấy nghĩ muốn dựa vào đầu tiên, không nhất định là người cô ấy yêu, nhưng nhất định là người rất quan trọng đối với cô ấy.
Người đó là Tần Dĩ Nam, là người cô yêu, cũng là người rất quan trọng đối với cô.
Người đàn ông kia, người đã chiếm hết tất cả tình cảm của cô.
Còn anh thì sao, không cầu cô thích, cũng không cầu ở chung một chỗ với cô, chỉ cầu xin cô một điều duy nhất là có thể ở lúc chán nản nhất khổ sở mất mác nhất nghĩ đến anh.
Nhưng mà, chỉ một mong muốn nhỏ nhoi đó thôi, lại cũng chỉ là một hy vọng xa vời.
Lòng của cô luôn đau đớn vì hắn ta.
Lúc này, cô cần được một người lắng nghe, mặc kệ có bao nhiêu đau khổ, anh cũng phải cố gắng đi làm một người lắng nghe hoàn mỹ.
Tô Chi Niệm không lên tiếng quấy rầy Tống Thanh Xuân, thậm chí còn rút khăn giấy đưa cho cô.
Tống Thanh Xuân nói một tiếng “Cám ơn” , nhận lấy khăn giấy, xoa xoa mặt, sau đó lại uống một ngụm rượu, nói tiếp: “Anh biết không? Từ lúc còn nhỏ anh Dĩ Nam đối xử với tôi rất tốt, ở nhà trẻ bị ức hiếp, anh ấy luôn là người đầu tiên đứng ra bảo vệ cho tôi đó, tôi ham chơi đi lạc, anh ấy cũng là người đầu tiên tìm được tôi, Tống Thừa không dẫn tôi đi chơi cùng, tôi khóc anh ấy chạy tới dỗ tôi đầu tiên. . . . . . Anh ấy còn nói anh ấy sẽ tốt với tôi gấp đôi, tôi thật sự thật sự tin. . . . . . Tôi vẫn cho rằng anh ấy sẽ rất tốt với tôi cả đời. . . . . .”
“. . . . . . Cho nên, sau khi tôi biết tin Tống Thừa không phải tự sát, trong đầu có một loại cảm giác trời đất quay cuồng, tôi liền chạy ngay tới vùng ngoại ô phía Bắc, ở trên đường tôi còn gọi điện thoại cho anh Dĩ Nam, nhưng không ai nghe. . . . . .”
“. . . . . . Sau khi tôi chạy tới, mới biết anh Dĩ Nam đã trở về thành phố, nơi đó tín hiệu không tốt, điện thoại không gọi được, tôi liền quay lại đuổi theo vào trong nội thành, kết quả nửa đường xe hư. . . . . . Tôi đi một đoạn đường thật dài, mới tìm được nơi có tín hiệu, rốt cuộc tôi cũng gọi được cho anh ấy, lúc ấy tôi cảm thấy mình như là ở trong một vùng tăm tối thấy được ánh sáng, nhưng. . . . . .”
Sau khi Tống Thanh Xuân nói đến đây, nghĩ lại lúc mình gọi cho Tần Dĩ Nam nghe được những thứ kia, mắt lại bắt đầu chua xót, nhưng cô cố gắng giương khóe môi lên, cô bỏ qua những tình tiết thân mật giữa Đường Noãn và Tần Dĩ Nam, chỉ nói đơn giản: “. . . . . . Anh ấy với Đường Noãn ở chung một chỗ, khi đó tôi mới biết, mấy năm nay, tôi vẫn luôn tự mình dối mình, đối với Tần Dĩ Nam mà nói, từ trước đến giờ tôi không phải là người anh ấy muốn chăm sóc, mà là tôi đơn phương tình nguyện giữ mãi những điều tốt đẹp mà anh ấy đã làm cho tôi, suy nghĩ viễn vong luôn cho rằng anh ấy sẽ chăm sóc tôi cả đời. . . . . .”
Mấy năm nay cô quá ngốc quá ngây thơ, cho tới bây giờ cũng không có dũng khí đi đối mặt sự thật.
Nếu Tần Dĩ Nam thật sự quan tâm cô. . . . . . Khi đó anh ta thấy cô gọi tới thì cho dù bị Đường Noãn tiếp nhận, tại sao không gọi trở lại?
Cho nên cô thật sự nên tỉnh lại rồi. . . . . . Chỉ là, không ai biết, sự hồi tỉnh này có bao nhiêu đau đớn.
Suy cho cùng, anh ta từng là tất cả của cô. . . . . . Dứt bỏ như vậy, đau đớn không kém gì chính tay mình khoét tim mình ra.
“. . . . . . Thật ra thì, tối nay anh gọi cho tôi hỏi tôi đang ở đâu, là thời khắc tôi tuyệt vọng nhất, tôi thật sự rất cảm ơn anh, nếu không phải anh, tôi cũng không dám tưởng tượng hình dạng của mình bây giờ sẽ như thế nào. . . . . .” Tống Thanh Xuân cong khóe môi, lại uống hơn phân nửa ly rượu đỏ vào, cô nói cứ như kể mãi không hết, lại tiếp tục mở miệng, mà anh lại giống như nghe mãi không đủ, mặt kiên nhẫn nhìn cô chằm chằm.