Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 236: Chương 236: Nếu như không chấp niệm, còn gì là thanh xuân (7)




Có lẽ là trong đêm khuya mọi người sẽ trở nên đa sầu đa cảm, trở nên yếu ớt vô dụng, nói tóm lại, cô không lo được nhiều như vậy.

Cô còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, hốc mắt trước hết ướt đẫm: “Bởi vì anh tôi, chính là Tống Thừa, không phải tự sát mà chết.”

Chuyện kinh thiên như vậy, cho dù bị Tống Thanh Xuân dùng giọng nói nhẹ nhàng nói ra, vẫn mang một sự rung chuyển, luôn bình tĩnh như Tô Chi Niệm, mà ngón tay lại càng dùng sức hơn, chất lỏng đỏ trong ly rượu bắn ra, rơi trên mu bàn tay anh.

Tô Chi Niệm vội vàng để ly rượu xuống, rút khăn giấy, anh ổn định tâm tình của mình, cố gắng lau bàn tay một cách bình tĩnh nhất, sau đó nhìn hốc mắt đầy nước mắt của cô, không dám tin lại hỏi một lần: “Cô nói cái gì?”

“Tôi nói, anh ấy không phải tự sát. . . . . .” Tống Thanh Xuân nói từng chữ, sau đó liền bưng chai rượu lên, rồi để về phía ly rượu vừa hết của mình, rót vào, cô giống như sợ Tô Chi Niệm chưa rõ mình nói gì, lại tiếp tục nói rõ ràng hơn: “. . . . . . Đơn giản mà nói, anh của tôi bị người ta giết!”

Cho nên, cô tìm Tần Dĩ Nam, không phải tỏ tình, mà là vì Tống Thừa?

Thở bình thường trở lại, cô mang cho anh một tin quá bất ngờ, cho dù từ nhỏ đến lớn Tô Chi Niệm bởi vì chịu đựng quá nhiều, mà trong lòng rất mạnh mẽ, nhưng vẫn bị chân tướng mà Tống Thanh Xuân nói ra, làm rung động kinh sợ, sau đó anh mở miệng, giọng nói cũng có chút run: “Làm sao cô biết?”

“Là di thư. . . . . .” Tống Thanh Xuân giống như đang uống nước, cô uống từng hớp rượu, sau đó liền xoa xoa nước mắt, đứng lên, đi vào phòng ngủ, cô ở lại bên trong một phút, trong tay cầm một tờ giấy đi ra, sau đó ngồi trở lại chỗ cũ, mở giấy ra trước mặt của Tô Chi Niệm, chỉ vào “Tống thừa” viết cho “Thanh Xuân” nói: “Anh xem, Thanh Xuân cũng viết đúng rồi, Tống Thừa viết tên tôi, không giống với từ trước tới nay luôn. . . . . . Cho nên, đây nhất định không phải là di thư của anh ấy, là có người đã viết!”

Tô Chi Niệm không lên tiếng, mặt nghiêm túc nhìn di thư “Tống thừa” viết, anh mới phát hiện, trên trang giấy này tất cả chữ “Thanh Xuân” cũng viết đúng rồi.

Anh ở nhà của Tống gia, học cùng Tống Thừa một năm, biết nét bút của anh ta, cũng biết khi Tống Thừa viết “Thanh Xuân”, thích viết thiếu một nét ngang qua.

Di thư này, chợt nhìn, thật giống như là Tống Thừa viết, nếu không phải bị Tống Thanh Xuân phát hiện chi tiết nhỏ đó, dường như là không phát hiện được bất kỳ sơ hở.

Cho nên, thật giống theo lời Tống Thanh Xuân, di thư này của Tống Thừa rất kì lạ, cái chết của anh, nhất định là có chuyện gì đó!

Có lẽ là uống rượu, khiến cả người Tống Thanh Xuân mệt mỏi không ít, cô lười biếng tựa vào trên ghế sa lon, tiếp tục mở miệng, theo bày tỏ của cô, nước mắt của cô lại chảy xuống: “Khi biết sự thật này, thật sự tôi bị hù đến sợ, Tống gia chưa bao giờ kết thù với ai, tại sao Tống Thừa lại bị người ta giết?”

“Ý muốn đầu tiên là tôi muốn tìm ba, nhưng thân thể ba không tốt, ta sợ ông ấy biết tin tức này không chịu nổi, cho nên tôi chỉ muốn đến tìm anh Dĩ Nam. . . . . .”

“Trừ Tống Mạnh hoa, trừ Tống Thừa, thật sự anh Dĩ Nam là người trên thế gian này, tôi có thể nghĩ tới, có thể dựa vào.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.