Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 235: Chương 235: Nếu như không chấp niệm, còn gì là thanh xuân (6)




Tống Thanh Xuân vừa hỏi, vừa đứng trước khay trà, ôm chai rượu rót vào hai ly, sau đó đẩy một ly tới trước mặt Tô Chi Niệm: “Cũng không có ý gì, chúng ta uống chút rượu, không ngại chứ ?”

Tô Chi Niệm nanh trán, nhìn chằm chằm chất lỏng màu đỏ trước mặt, sau một lúc lâu mới chậm rãi lắc đầu một cái.

Lúc này Tống Thanh Xuân mới cầm chiếc ly cao cổ lên, giơ về phía anh: “Trước tiên tôi kính anh một ly, cám ơn anh tới đón tôi.”

Nói xong, Tống Thanh Xuân ngẩng đầu lên, uống một hớp lớn, sau đó thì để ly rượu xuống, nhìn chằm chằm Tô Chi Niệm.

Đôi mắt cô đen nhánh, giống như đang hỏi anh tại sao không uống, chẳng lẽ không chấp nhận lòng biết ơn của cô sao?

Tô Chi Niệm chần chừ chốc lát, mới bưng chiếc ly cao cổ trước mặt lên, làm một tư thế mời, miệng nhỏ hạ xuống, sau đó lập tức buông ly rượu xuống, rồi anhg giọng một cái, mở miệng hỏi: “Hôm nay cô nghĩ như thế nào lại tới ngoại ô của thành Bắc?”

Thật ra thì anh biết cô là đi tìm Tần Dĩ Nam, chỉ là cô không biết anh biết điều này, cô nói muốn nói chuyện phiếm với anh, anh lập tức nghe theo lời cô.

Nhắc tới cái này, vẻ mặt Tống Thanh lập tức trở nên có chút cô đơn, cô bưng ly rượu lên, lại uống xuống một miệng rượu đỏ, mới có hơi để mở miệng, trả lời anh: “Tôi đi tìm anh Dĩ Nam.”

“Có chuyện gì gấp sao? Nhất định chạy xa như vậy đi tìm anh ta?” Thật ra thì anh cũng biết, cô đi tìm Tần Dĩ Nam là để tỏ tình .

“Đúng vậy, có việc gấp, rất gấp.” Không phải Tống Thừa tự sát, mà là bị giết, có thể nào không phải là việc gấp?

Tô Chi Niệm rũ rũ mắt xuống, che lại đáy mắt ảm đạm.

Tỏ tình đối với người cô thích mà nói, đương nhiên là rất gấp.

Trong khoảng thời gian ngắn Tô Chi Niệm không biết nên làm sao nói tiếp, trầm mặc hồi lâu, cuối cùng chỉ là nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.

Nghĩ tới Tống Thừa, Tống Thanh Xuân cũng trầm mặc lại, cô nhìn chằm chằm cảnh đêm ngoài cửa sổ, đáy mắt hơi ửng đỏ.

Tô Chi Niệm thấy không khí cứng đờ, tay cầm ly rượu cao cổ vòng vo hai vòng, vừa mới chuẩn bị tìm đề tài mới, Tống Thanh Xuân ngồi ở bên trái anh, trong lúc bất chợt cầm ly rượu lên, không nháy mắt uống một hơi cạn sạch.

Cô để ly rượu xuống một cách nặng nề, nghiêng đầu nhìn về phía đáy mắt anh đang tràn ngập lên một tầng sương mù.

Có người nói, lúc khổ sở, tìm người thổ lộ ra ngoài, sẽ dễ chịu hơn rất nhiều.

Thật ra thì cô biết, quan hệ của cô và Tô Chi Niệm, không tốt như trong tưởng tượng của cô, chỉ là cô quá cần một người, có thể cùng cô trò chuyện.

Không ai biết, rốt cuộc hôm nay đáy lòng cô đã trải qua bao nhiêu âu lo, cô khổ sở lại không có ai giúp, cô rất muốn tìm người bày tỏ, nhưng người cô muốn tìm không phải người cô muốn thổ lộ, cho nên anh cũng chỉ có thể kìm nén, vẫn kìm nén, đến hiện tại, rốt cuộc cô không nhịn nổi nữa.

“Tôi. . . . . .” Tống Thanh Xuân nói một chữ, thì dừng lại, hình như cô đang quanh co điều gì, cuối cùng như hạ quyết tâm, lại hỏi: “. . . . . . Anh biết tôi tìm anh Dĩ Nam, là bởi vì cái gì sao?”

Tô Chi Niệm không nói gì, ngón tay bưng ly rượu đỏ, lại âm thầm bắt đầu dùng sức.

Anh biết, câu nói kế tiếp của cô, nhất định là tỏ tình.

Tống Thanh Xuân không nghĩ nhiều, thế giới của cô một vùng trời đầy băng tuyết, cô giống như bị toàn thế giới từ bỏ, tứ cố vô thân, cô chưa bao giờ giống như bây giờ, khát vọng có người có thể lắng nghe như thế, nhanh chóng muốn tìm người thổ lộ như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.