Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 271: Chương 271: chìm đắm sau nụ hôn sâu (2)




“Hơn nữa, không phải đã từng khảng khái nói sẽ làm anh Dĩ Nam của tôi cả đời sao? Chẳng lẽ anh không đồng ý?”

Tay Tô Chi Niệm cầm lấy quần áo, sức lực bắt đầu gia tăng, cánh môi của anh cắn chặt lại, đáy mắt có chút hỗn độn chợt lóe lên.

Anh rất muốn ngăn cản bản thân không cần nghe thanh âm ở bên ngoài xa như vậy, anh biết, chỉ cần anh không nghe, thì sẽ không cảm thấy khổ sở, nhưng là anh không thể khống chế chính mình, đúng là anh có sở thích tự ngược đãi bản thân mà, anh tiếp tục nghe, hơn nữa lực chú ý càng trở nên tập trung trên người Tần Dĩ Nam và Tống Thanh Xuân, bọn họ nói chuyện anh càng nghe càng thêm rõ ràng, đến ngay cả giọng điệu giọng điệu bọn họ nói anh đều có thể cảm nhận được.

“Nói bậy, anh sao có thể không đồng ý làm anh Dĩ Nam của em.”

“Anh Dĩ Nam, nói giữ lời nha!”

“Anh đã khi nào nói dối em chưa.”

...

Trong nháy mắt, Tô Chi Niệm dường như mất đi thứ giác quan quan trọng nhất - xúc giác, anh không nghe được thanh âm gì, không nhìn thấy hình ảnh gì, không cảm nhận được gì.

Anh giống như một pho tượng điêu khắc, vẫn duy trì tư thế xuống xe lại không xuống xe, ngẩn ngơ không biết qua bao lâu mới chậm rãi phục hồi lại tinh thần, sau đó anh mới cảm giác được, ở nơi nào đó trên cơ thể đang rất đau, đau đến giương nanh múa vuốt.

Là đau ở đâu?

Tận sâu trong đáy lòng anh nhẹ nhàng tự hỏi bản thân một câu, sau đó vẻ mặt bình tĩnh đem nửa người ở ngoài xe thu trở về, rồi nhẹ nhàng đóng cửa xe lại, trong xe tĩnh lặng vô cùng, ngồi thật lâu sau, mới có chút mờ mịt giơ tay lên, hướng về phía ngực trái mà xoa bóp thật lâu thật lâu, đến mãi sau thì xúc giác mới bắt đầu phản ứng kịp, hoá ra là trái tim, nơi đang bị thương đến máu chảy ồ ạt.

Đáy mắt thâm thuý của Tô Chi Niệm dần dần bị bịt kín bởi một tầng ảm đạm, khóe môi cũng lộ ra nét cười khổ.

Anh nghĩ mình nên im lặng làm một người bình thường, cứ giả vờ như không biết trong trái tim cô đang nồng cháy một tình yêu, không nghe được những cử chỉ hành động của cô với một người đàn ông khác, cứ như vậy mà mỉm cười với cô, bảo vệ cô.

Nhưng là anh không thể, thế giới của anh không có lừa mình dối người, chỉ có tàn nhẫn lộ rõ chân tướng.

Bên tai anh, vẫn còn quanh quẩn đủ loại thanh âm, có người đang nghe chương trình cuối năm, tiểu phẩm trong chương trình đúng là khiến người xem không thể nhịn được mà cười ầm, đùa đến thoải mái.

Thế giới của anh, giờ này khắc này dù náo nhiệt như vậy, vui mừng như vậy, nhưng anh lại rất cô độc.

Đáy mắt Tô Chi Niệm có chút buồn bã bủa vây, anh chậm rãi buông xuống hàng mi mắt, tay anh vẫn còn đặt ở ngực, dưới lòng bàn tay chính là trái tim, từng đợt từng đợt nhảy lên thật mạnh, mỗi lần như vậy, tựa hồ đều là một lần hò hét của nỗi đau.

Loại đau đớn này, cho tới bây giờ anh cũng không có thể nói ra, chỉ có thể hung hăng, thật yên lặng đè nén xuống đáy lòng.

-

Lúc mười giờ, thuyền khởi động, tốc độ rất thong thả hướng về phía giữa hồ Bắc Hải.

Bữa tiệc chính thức bắt đầu, hoa đồng ý lão tổng đứng tại trên sân khấu, cầm microphone, đang ở giảng mở màn từ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.