Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 270: Chương 270: Ngâm nước sau hôn sâu(1)




Anh sợ cô xảy ra chuyện, địa điểm làm việc hàng ngày, đều từ công ty đến quán cà phê đối diện công ty cô.

Mục đích đúng là vì có thể nghe giọng của cô bất cứ lúc nào, bảo đảm chắc chắn an toàn của cô.

Hôm nay anh qua chỗ mẹ bên này, cố ý đưa cô về nhà, nhìn thấy cô vào cửa, sợ đúng lúc anh vắng nhà, cô xảy ra chuyện gì đó.

Bây giờ là đêm giao thừa, tất cả mọi người đang ăn tết, mà trên thuyền nhiều người như vậy, có lẽ sẽ không xảy ra chuyện gì...

Tô Chi Niệm càng hi vọng là như vậy, đáy lòng càng có chút không nỡ, anh không nhịn được lại nghiêng đầu nhìn thoáng qua mẹ mình, kết quả anh còn chưa nghĩ ra nên mở miệng nói với mẹ đêm giao thừa anh không thể ở cùng bà, mẹ anh đã mở miệng trước: “Chi Niệm, điện thoại của con reo liên tục, có phải là có chuyện gì hay không? Nếu như có chuyện, con đi thu xếp công việc của con trước đi, không cần ở lại đây với mẹ.”

Giao thừa những năm trước, mẹ cũng bảo anh đi ra ngoài tụ tập với bạn bè, nhưng đều bị anh bác bỏ, mà hôm nay, anh nghe mẹ nói những lời này, hơi im lặng một lúc, sau đó khẽ gật đầu, trong giọng nói lạnh lùng lộ ra vẻ xin lỗi: “Đường Dạ tìm con, con ra ngoài một chuyến, rất nhanh sẽ trở về.”

“Không cần gấp như vậy, an toàn quan trọng nhất.” Mẹ cười híp mắt đứng dậy, cầm một cái áo khoác dày đưa cho Tô Chi Niệm, tiện thể còn đưa chìa khóa xe cho anh, tiễn anh ra cửa, nhìn anh lên xe, lúc trước khi anh lái xe rời đi, lại dặn một câu: “Trên đường lái xe chậm một chút.”

-

Đêm giao thừa ở ngã tư đường, đưa mắt nhìn lại, trong khoảng 1 km cũng không nhìn thấy bóng một chiếc xe nào đi tới.

Hơn một giờ đường xe ngày thường, Tô Chi Niệm chỉ dùng 30' đồng hồ, đã tới công viên Bắc Hải.

Tô Chi Niệm vừa mới tìm được chỗ đỗ xe, xe còn chưa dừng hẳn, đã nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ truyền ra từ thuyền hoa cách đó không xa, bắt được giọng nói của Tống Thanh Xuân: “Cám ơn anh Dĩ Nam.”

Tần Dĩ Nam cũng ở đây? Mặt Tô Chi Niệm bỗng lóe lên một cái, động tác nhanh nhẹn, đỗ xe ổn định trên chỗ đậu xe, đang chuẩn bị lấy quần áo và ví, lúc đẩy cửa xe ra để xuống xe, bỗng nghe thấy giọng của Tần Dĩ Nam : “Không mở ra nhìn xem sao?”

“Về nhà bóc... Như vậy mới có thể giữ được chút thần bí.”

Mở quà sao? Tần Dĩ Nam chuẩn bị quà năm mới cho Tống Thanh Xuân?

Tô Chi Niệm đẩy cửa xe ra, hơi lạnh thoáng cái thổi tới toàn thân, anh nhanh chóng bước lên một bước, lại nghe thấy lời nói của Tần Dĩ Nam vamg lên bên tai: “Tống Tống, anh cảm thấy gần đây em không thân thiết với anh như trước nữa, là anh làm sai chuyện gì, chọc em không vui sao?”

Tống Thanh Xuân và Tần Dĩ Nam không thân như trước sao? Hai người vốn đang nói chuyện, cho nên không mấy để ý Tô Chi Niệm, bỗng dùng lực chú ý để ý bên kia rất nhiều, sau đó anh chỉ nghe thấy giọng của Tống Thanh Xuân mang theo vài phần vui đùa: “Anh Dĩ Nam, bởi vì gần đây anh quen bạn gái, trở nên đa sầu đa cảm sao?”

Cô hỏi xong Tần Dĩ Nam, rất nhanh liền thay đổi một loại giọng điệu khác nói chuyện, thay đổi trở nên thật nghiêm túc: “Anh Dĩ Nam, em không có không thân với anh, anh là anh Dĩ Nam của em, em làm sao có thể không thân với anh?”

Giống như có thứ gì đó sắc bén, mạnh mẽ đâm vào tim, khiến Tô Chi Niệm thoáng cái cứng ngắc.

Mở cửa xe ra, một nửa thân mình của anh ở ngoài xe, một nửa thân mình ở trong xe, gió lạnh từ trên mặt hồ thổi tới, lạnh thấu xương, nhưng anh lại giống như không cảm giác được cái lạnh, vẻ mặt ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn chằm chằm hồ nước đang lăn tăn gợn sóng phía trước, nghe cô nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.