Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 272: Chương 272: chìm đắm sau nụ hôn sâu (3)




Lúc Tống Thanh Xuân đang chuẩn bị nghe điện thoại thì cửa toilet đột nhiên bị đẩy ra, theo bản năng cô phía sau về phía sau xoay đầu một chút, nhưng chưa nhìn rõ là cái gì thì đầu cô đã bị ai đó dùng vải đen bịt lại.

Nguy hiểm thình lình xảy ra, thúc đẩy bản năng khiến cô muốn mở miệng kêu cứu.

Nhưng là xuất hiện tại toilet, phản ứng của người này lại rất nhanh nhẹn, căn bản không có không cho cô cơ hội có thể phát ra âm thanh nào, cách miếng vải đen lấy tay hung hăng bịt kín miệng cô, sau đó mang theo cô hướng bên ngoài toilet mà đi.

Đó là một người đàn ông, chắc là sợ bị người phát hiện nên động tác rất vội vàng, khí lực rất lớn, xuống tay thập phần thô lỗ, khống chế cô giãy dụa.

Tay hắn bịt miệng cô, còn bịt luôn lên mũi cô khiến hô hấp của cô có chút không thoải mái.

Hai mắt của cô bị miếng vải đen che kín, toàn bộ thế giới đều tối đen như mực, cô không biết người đàn ông này đang muốn đem mình đi đâu, nhịp chân chàng trai càng nhanh, bởi vì party đã chính thức bắt đầu nên tầng hai không có một bóng người,---truyện chỉ post tại diễn đàn lê quý đôn--- tiếng bước chân của hắn ở trong hành lang yên tĩnh càng trở nên chói tai.

Cách phía dưới lầu đang không ngừng truyền đến tiếng hoan hô cười đùa trong bữa tiệc, Tống Thanh Xuân có thể nghe thấy tiếng thở ồ ồ của hắn, điều này chứung tỏ là hắn đang rất khẩn trương.

Cô luôn luôn cố hết sức để phát ra âm thanh, nhưng là miệng bị bịt quá chặt, chỉ có thể miễn cưỡng phát ra một ít thanh âm, nức nở mơ hồ, âm lượng thấp đến đáng thương, những người đó ở dưới lầu căn bản là không thể nghe thấy được.

Tống Thanh Xuân không biết người đàn ông này đang muốn làm gì nhưng là cô nghĩ đến trong khoảng thời gian này, bên mình có nguy hiểm ùn ùn kéo đến, có chút nào đó cũng đã đoán ra được, là sợ có người gây bất lợi cho tự mình.

Cho nên lúc này đây khẳng định cũng sẽ dữ nhiều lành ít.

Tống Thanh Xuân nghĩ, liền theo bản năng muốn tiếp tục giãy dụa, nhưng là cô bị người đàn ông này vác đi đến đầu óc có chút cháng váng điên đảo, không thể tung ra lực đạo.

Đáy lòng cô nổi lên một tầng sợ hãi, người đàn ông này dường như là ở lầu dưới, cô đi giày cao gót, dáng vẻ đi lại có chút bất ổn, suýt nữa trẹo chân, Tống Thanh Xuân thế mới nhận ra rằng, hóa ra nãy giờ mình đang bị thay thế của chổi lau nhà được mang lên đến trên sàn tàu.

Dưới lầu đều là người, hắn mang theo cô thì tuyệt đối không thể đi ra được, hắn ở toilet không được, lại cô đến trên sàn tàu, cho nên nếu hắn muốn động thủ lời nói, như vậy chỉ có một khả năng chính là...Đẩy cô xuống thuyền!

Cô biết bơi, nhưng hiện tại là tháng chạp mùa đông, hồ nước lạnh thấu xương, một khi rơi xuống nước chỉ sợ tứ chi đông cứng trong nháy mắt, phỏng chừng đợi không được người đến cứu,cô đã chết vì hít thở không thông rồi.

Đợi đến khi bị phát hiện thi thể cô thì lúc đó tất cả mọi người đều sẽ không rõ chuyện gì đã xảy ra, mọi người sẽ chỉ cho rằng cô là do trượt chân rơi xuống nước mà chết...

Tống Thanh Xuân càng nghĩ thì càng hoảng sợ, bản năng sinh tồn thúc đẩy cô phải đi mò mẫm chiếc điện thọau của mình, dựa vào cảm giác cô nhận ra mình đã chạm đến điện thoại di độngở phía dưới bên trái, sau đó liền nhấn một cái.

Đêm nay cô đã gọi vài cuộc điện thoại, đều là của những người tới đây tham gia bữa tiệc party này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.