Lúc cô bấm màn hình điện thoại di động, cố ý bấm bất cứ số nào điện thoại di động, cho nên mặc kệ người cô bấm trúng là ai, chỉ cần cũng là người ở trên thuyền tối nay, khi đối phương nhận điện thoại, thì cô sẽ có một còn đường sống. . . . . .
Trước mắt Tống Thanh Xuân vẫn là một mảng tối đen như cũ, trong khi đang đợi điện thoại kết nối, trái tim cô cũng nhảy lên.
Cô dùng sức cầm điện thoại di động, đáy lòng thầm đếm từng chữ, chỉ năm lần, cô lại cảm thấy giống như là đã qua một thế kỷ dài đằng đẵng vậy.
Điện thoại rốt cuộc cũng có người nhận, sau tiếng “tút tút tút”, trái với cảm giác tương đối an tĩnh trên boong thuyền, có vẻ cực kỳ đột ngột, truyền vào trong tai người đàn ông đang bắt cô.
Bất chợt người đàn ông dừng bước, cái gì cô cũng nhìn không thấy, nhưng mà cô lại có thể cảm giác được hung khí trên người hắn ta càng mạnh hơn, hắn vươn tay cướp đi điên thoại di động của cô. Sức lực lớn dọa người, điện thoại di động ma sát đầu ngón tay cô cũng để lại cảm giác đau ê ẩm.
Sau đó, cô liền nghe điện thoại di động tiếng bị cắt ngang, ngay sau đó là”Phù phù” một tiếng, điện thoại di động rơi vào trong hồ, bắn ra một đám bọt nước.
Có một cơ hội cầu sinh, lại bị sanh sanh cắt đứt như thế, Tống Thanh Xuân còn chưa hoàn toàn tiêu hóa được, liền bị người nọ như hung thần ác sát cứng rắn kéo tới mép thuyền, giống như là để ngừa đêm dài lắm mộng, không có nửa điểm do dự, liền nhấc người cô lên trên, nhảy qua trên boong hàng rào, đẩy nàng một cái vào trong hồ.
Kèm theo đống lớn bọt nước từ trên mặt hồ bay lên, người đàn ông đẩy Tống Thanh xuân vào nước, không có dừng lại quá lâu, thật nhanh xoay người, vội vã rời đi.
Động tác cuối cùng của người nọ, cơ hồ là làm liền một mạch, căn bản không có cho Tống Thanh Xuân quá nhiều thời gian phản ứng, đợi đến khi người cô rơi xuống nước, do trọng lực cùng lực đẩy, không ngừng trầm xuống, nước nhanh chóng tràn vào lỗ tai làm đau thì cô mới hậu tri hậu giác phản ứng kịp, mình bị người đẩy xuống nước hồ rồi, trước tiên cô tháo miếng vải đen che kín mặt mũi, sau đó tứ chi quẫy đạp, muốn nổi lên mặt nước.
Trong khoang thuyền, phòng rất ấm áp, nên Tống Thanh xuân chỉ mặc một cái lễ phục. Vốn là lúc ở trên boong tàu, thì cô cũng đã cóng đến tay chân cứng ngắc, lúc này lại rơi vào trong nước lạnh như băng, tứ chi càng thêm không chịu nghe sai khiến.
Cô cơ hồ là cắn chặt hàm răng, mới khiến cho bản thân từ trong hồ trồi đầu, thì thuyền đã chạy xa ước chừng cách cô mười mét, mà lúc này cô trong hồ, bơi tới bên bờ là chuyện không thể nào, cô dùng hết hơi sức toàn thân, bơi đuổi theo thuyền, còn hắng giọng không ngừng kêu”Cứu mạng” .
Nhưng thuyền chạy với tốc độ đều đặn như cũ, lái về phía trước, không có bất cứ người nào trên thuyền phát hiện ở trong hồ vùng vẫy sắp chết là cô.
Nước hồ lạnh lẽo, tứ chi của cô dần dần có hơi tê cứng lại, du động tốc độ càng ngày càng chậm, thuyền cách cô càng ngày càng xa, càng ngày càng xa, đến cuối cùng, người cô cũng chống đỡ không nổi, bắt đầu trầm xuống, cô nghĩ muốn cho mình ở nổi lên, nhưng nước đã vùi vào miệng làm cô bị sặc, sau đó nước liền tràn qua lỗ mũi, rồi sau đó nước át cả mắt của cô, đầu của cô. . . . . . Chỉ để lại tay của cô, còn có thể đưa ra mặt nước đập đập hai cái.
Cô dần dần cảm thấy không khí trong phổi càng ngày càng ít, cô không biết là mình bị làm sao, giống như bị bịt lại, hơi sức cả người bắt đầu biến mất, ngay cả ý thức của cô cũng bắt đầu dần dần mơ hồ theo cảm giác thân thể.
Lúc ban đầu cô ở trong nước, còn có thể mơ hồ nghe, tiếng hát cùng tiếng cười trong party dọc theo mặt hồ truyền đến, đến cuối cùng, cái gì cô đều không nghe thấy.
--- ------ --------