Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 274: Chương 274: Chìm đắm sau nụ hôn sâu (5




Thật ra thì Tô Chi Niệm có nghĩ qua chuyện rời đi, tuy nhiên anh lại không yên lòng về Tống Thanh Xuân.

Anh cũng không phải hoàn toàn có thể nhất định hay xác định là tối nay Tống Thanh Xuân có thể sẽ gặp phải nguy hiểm hay không. Dù sao trong khoang thuyền nhiều người như vậy, người muốn giết cô chưa chắc sẽ hành động, rất dễ dàng lộ ra sơ hở.

Nhưng mà, anh cũng không phải là hoàn toàn có thể xác định cô không có việc gì, cho nên cuối cùng anh vẫn là lựa chọn ở lại.

Chỉ là anh không có lên thuyền, vẫn luôn ngồi ngốc trong xe.

Bên tai của anh có thể nghe rất nhiều loại âm thanh, nhưng thế nhưng từ đầu

đến cuối anh không có chút quan tâm nào đến những âm thanh kia, trong đầu óc anh lăn qua lộn cũng đều chỉ nghĩ về đoạn đối thoại vừa rồi giữa Tống Thanh Xuân và Tần Dĩ Nam.

Không phải nói gì cả, anh có thể làm anh Dĩ Nam của em cả đời được không?

Cả đời. . . . . . Thật là những từ ngữ tốt đẹp, nhưng nó khiến anh đau thấu tim gan.

Anh biết, chính mình ghen tỵ, ghen tỵ cô và Tần Dĩ Nam có lời hứa cả đời.

Cô biết, biết anh khao khát biết bao việc được cùng cô có thể có lời hứa một đời không?

Nhưng mà, trong lòng anh so với ai cũng biết rõ hơn nhiều, giữa anh và nàng không thể nào có một đời, giữa anh và nàng nhất định sẽ không có kết quả.

Nhưng mà, dù rõ ràng là cái gì anh cũng biết, anh vẫn sẽ không khắc chế được tâm tình của mình, vì cô mà ghen, vì cô mà khổ sở, giống như là lúc cô đối xử tốt với anh, hắn không thể khắc chế được sự vui mừng, không khắc chế được cảm giác thỏa mãn.

Cái này giống như là trong đời anh có một vấn đề không thể giải quyết, khiến anh một lần lại một lần rơi vào trong vũng bùn sâu không lối thoát, chỉ có thể giãy giụa, tự làm khổ mình.

Tô Chi Niệm ngồi lẳng lặng, trên gương mặt tuyệt sắc xuất trần lại hiện lên sự khổ sở nhàn nhạt.

Anh không biết cứ ở trong bi thương như thế này đây, có thể chìm đắm bao lâu, bên trong xe chợt vang lên chuông điện thoại di động.

“Toàn thế giới chỉ có hai người, vì sao xoay người một cái, là có thể biến thành người dưng.”

Tiếng chuông là một ca khúc, nam sinh hát, âm thanh rất dịu dàng, ban đầu lúc Tô Chi Niệm nghe được cũng không có cảm giác gì .

“Giấu trong trí nhớ của chính là người kia, nguyện bây giờ người sống hạnh phúc an ổn. . . . . .”

Lúc anh đang nghe được câu này, ấn đường nhẹ nhàng cau lại xuống.

“Nếu nữa gặp nhau trước hoàng hôn, người có thể còn nhớ rõ ánh mắt của ta hay không. . . . . .”

Tô Chi Niệm nghe đến đó, cuối cùng kéo thần trí từ trong suy nghĩ lại, cái tiếng chuông này là tiếng chuống anh cài dành riêng cho Tống Thanh Xuân.

Thế nhưng cô lại gọi điện cho anh sao?

Đáy lòng Tô Chi Niệm run mạnh lên một cái, liền nhanh chóng bắt đầu tìm kiếm điện thoại di động.

“Giâu trong trí nhớ của ta chính là người kia, cho người, thanh xuân của ta mới xem như đầy đủ, cảm tạ người đã từng nghiêm túc, để cho ta biết yêu người, đến mức phấn đấu quên mình. . . . . .”

Tô Chi Niệm tốn sức lật tung xe ra mới tìm ra điện thoại di động, tiếng hát vang tới, bất chợt ngưng lại, sau đó trên màn hình sáng lên tín hiệu trò chuyện bị cắt đứt.

Tô Chi Niệm nhanh chóng hiểu bình, gọi lại cho Tống Thanh Xuân một cú điện thoại, điện thoại mới vừa reo, liền lại bị cắt rời, anh nhìn lại, chính là “Số điện

thoại ngài gọi tạm thời không cách nào liên lạc được” .

Điện thoại hết pin rồi sao? Thế nào lại bất chợt liền ngắt như thế?

Ấn đường Tô Chi Niệm nhíu xuống, bất giác liền bắt đầu nghe ngóng âm thanh của Tống Thanh Xuân, vậy mà anh tìm nửa ngày vẫn không có tìm được âm thanh quen thuộc của người kia, ngược lại nghe “Phù phù” một tiếng, giống như là tiếng thứ gì rơi xuống nước, sau đó là tiếng có nước rơi xuống vỗ vào mặt nước truyền đến.

Là vật gì lọt vào trong nước sao?

Bất giác Tô Chi Niệm quay đầu, xuyên thấu qua kính chắn gió, nhìn một cái mặt hồ.

Mặt nước tối đen như mực, cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ có thể nhìn thấy đèn lồng màu đỏ chập chờn trên con thuyền cánh đó không xa.

Đang lúc Tô Chi Niệm chuẩn bị lại đi lại nghe thấy giọng Tống Thanh Xuân, một âm thanh đầy thê lương chui vào một bên tai anh: “Cứu mạng. . . . . .”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.