Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 275: Chương 275: Chìm đắm sau nụ hôn sâu (6)




Là truyền đến từ trên mặt nước, chẳng lẽ tiếng động “Ùm ùm” khi nãy là do có người rơi xuống nước ?

Trong đầu Tô Chi Niệm cũng chưa xác định được rõ thì lại liền nghe thấy một tiếng “Cứu mạng...”, bây giờ Tô Chi Niệm đã nghe được rõ ràng hơn, sắc mặt của anh nháy mắt đã không còn huyết sắc (*), anh nhanh chóng đẩy cửa xe rồi liền nhảy ra, đến cả xe cũng chưa kịp khóa đã chạy về phía hồ nước.

(*) huyết sắc : màu da thịt hồng hào

“Cứu mạng...Cứu mạng...” Tiếng kêu cứu ở trong nước không ngừng vang lên.

Tô Chi Niệm xuống xe, nghe được tiếng động thì lại càng thêm lo lắng.

Người rơi xuống nước, thực sự là Tống Thanh Xuân...

Tô Chi Niệm vọt tới hồ nước, hai mắt nhìn xung quanh rồi sau đó liền đi ven theo bờ hồ. Anh luống xuống lo lắng chạy về phía thuyền tàu đỗ, đến khi anh thấy mình cách tiếng kêu cứu của cô vừa đủ thì liền cởi giày, không có chút nào do dự cùng lưỡng lự, mí mắt không nháy một lần đã vươn người nhảy vào hồ nước, bơi rất nhanh về phía phát ra tiếng kêu của Tống Thanh Xuân.

Anh có thói quen tập thể dục, mỗi tuần đều đi bơi hai lần, cũng đã từng chấp nhận bơi ở biển nên kỹ thuật bơi rất tốt. Nhưng mà khi nhảy vào trong hồ nước lạnh như băng này thì cả người anh vẫn không nhịn được mà run run một chút. Dù vậy nhưng cũng không ảnh hưởng đến tốc độ của anh, đặc biệt là khi tiếng cầu cứu của cô ngày càng yếu dần thì tốc độ của anh cũng càng lúc càng nhanh hơn.

Khi anh cách cô chỉ tầm 100 thước thì rốt cuộc cũng nhờ ánh đèn neon ở xa mà thấy được bóng dáng của cô trên mặt hồ, khi đó cô chỉ lộ ra được cái đầu trên mặt nước. Tốc độ của anh cũng trở nên nhanh hơn, nhưng mà khi anh sắp đến gần cô rồi thì cô lại từng chút từng chút rồi chìm xuống nước.

Anh hít sâu một hơi, cũng theo đó mà lặn vào trong nước, hồ nước có chút bẩn nên ảnh hưởng nghiêm trọng đối với thị lực, khi anh bởi về phía cô được tầm 20 thước thì cuối cùng cũng thấy được cô cả người vô lực, chìm sâu ở trong nước.

Anh nhanh chóng xông về phía trước rồi nắm chặt eo của cô, sau đó liền nổi lên mặt nước. Anh hít một hơi, mở miệng kêu tên cô nhưng cô vẫn nhắm mắt, cơ thể mềm nhũn tựa vào vai anh, không có chút phản ứng nào.

Anh không dám dừng lại một chút nào khi ở trong nước, lại ôm eo của cô rồi mang theo cô mà bơi về phía bờ hồ gần đó.

Anh đẩy cô lên bờ trước rồi mới tự mình bò lên, anh bơi ở trong nước lâu như vậy nên người có chút hư thoát (*) nhưng anh cũng không dám có chút chậm trễ mà liền để cơ thể như không còn sức sống của cô nằm ngang trên bãi cỏ héo rũ ở bờ hồ. Anh vươn tay rồi đè xuống bụng cô nhiều lần, mãi cho đến khi trong miệng cô không còn nước phun ra nữa thì anh mới dừng lại. Sau đó anh lại ôm nửa người cô vào trong lòng, vỗ vỗ mặt cô mà hô vài tiếng “Đình Đình”, nhìn thấy cô vẫn không có phản ứng như cũ thì liền thuận tay thăm dò hơi thở của cô một chút rồi lại đặt cô nằm trên mặt đất bằng phẳng. Tiếp anh lại dùng sức hít sâu một hơi, nín hơi trong miệng rồi cúi đầu, dán lên miệng cô mà từng chút từng chút đem khí vào cơ thể cô.

(*) hư thoát : hạ đường huyết do mất máu, mất nước

-

Trái tim của Tống Thanh Xuân từng chút từng chút lại đập liên tiếp trở lại , ý thức cũng theo đó mà dần dần khôi phục, khi thần trí (*) của cô hơi có chút tỉnh táo thì cô cảm giác được đầu tiên chính là trên môi mình dường như đang bị cái gì đó phủ lên, mềm mại nhưng lại lạnh ngắt.

Cô còn chưa nhận ra thứ kia là gì là cái gì thì thứ đó phủ lên môi của cô lại rời khỏi, lông mày của cô hơi hơi giật giật nhưng sau đó lại cảm thấy thứ kia lại phủ lên môi cô lần nữa.

Không giống với khi nãy, bây giờ thế nhưng lại nhiều hơn một cảm giác tê tê dại dại đầy kích thích.

Đó là cái gì vậy ?

Môi của cô bỗng nhẹ nhàng nhúc nhích, nhịn không được liền thò đầu lưỡi mà liếm thử một chút...

--- ------ ------ ------ ------ ------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.