Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 293: Chương 293: Người đó, có phải là anh không? (4)




Anh ta không hề nghĩ ngợi liền đẩy cô ta ra, vội vã chạy tới phòng điều khiển con tàu kia. Đêm hôm đó trong mắt anh ta chỉ có Tống Thanh Xuân, cho dù sau đó cô ta giả vờ đau bụng, anh ta người luôn che chở bảo vệ cô ta, thế mà lại để người khác đưa cô ta tới bệnh viện. Thậm chí sau đó cô ta gọi điện tới cho anh ta, anh ta cũng không nghe máy, chỉ trả lời cô ta một câu “Đợi lát nữa gọi lại cho em,” rồi tắt máy.

Cô ta dùng anh ta đả kích Tống Thanh Xuân không biết bao nhiêu lần, cô ta vẫn luôn cảm thấy trong đáy lòng Tần Dĩ Nam, Đường Noãn cô ta quan trọng hơn Tống Thanh Xuân. Nhưng mà cô ta lại không nghĩ rằng, ở thời khắc mấu chốt nhất, anh ta đối với Tống Thanh Xuân cũng không kém gì cô ta.

Giống như lúc này đây, Tống Thanh Xuân gặp phải nguy hiểm, anh ta lại còn muốn liều mình cứu giúp….

Anh ta đã từng biểu diễn trước mặt cô ta một lần rồi, cô ta tuyệt đối sẽ không cho phép anh ta diễn lần thứ hai!

Ánh mắt Đường Noãn lạnh lùng, không hề nghĩ ngợi liền hét lên một tiếng sau đó hô lên một câu “Dĩ Nam.” Thừa lúc Tần Dĩ Nam còn chưa lao ra, liền hoảng hốt lo sợ nhào vào lòng anh ta, ngăn cản động tác anh ta bổ nhào về phía Tống Thanh Xuân.

Cô ta vùi mặt vào trước ngực anh ta, nắm chặt quần áo anh ta, toàn thân run rẩy không thôi. Bộ dạng như đã bị nhân viên chuyển phát nhanh hù dọa, điềm đạm đáng yêu mà lại khổ sở động lòng người.

Tần Dĩ Nam bị Đường Noãn cản bước chân ngay trước mắt, anh ta trơ mắt nhìn dao của nhân viên chuyển phát nhanh kề sát áo len đan mỏng manh của Tống Thanh Xuân.

“Tống Tống!” Giọng anh ta hoàn toàn không còn dịu dàng như ngày thường, tất cả đều đau tê tâm liệt phế. Anh ta không hề nghĩ ngợi đẩy Đường Noãn từ trong lòng mình ra, giọng có chút khàn khàn lại hô lên một tiếng “Tống Tống.” Sau đó còn chưa giơ chân tiến về phía cô, anh ta đã nhìn thấy không biết có phải nhân viên chuyển phát nhanh đứng không vững hay không, lòng bàn chân vừa trở, cả người bỗng nhiên ngã lăn quay xuống mặt đất.

Dao trong tay nhân viên chuyển phát nhanh lập tức bay ra xa. Có thể là ngã hơi mạnh nên ước chừng mười giây sau nhân viên chuyển phát nhanh mới từ mặt đất đứng dậy, lao về phía dao của mình. Nhưng mà hắn ta còn chưa đi được hai bước, bỗng nhiên có một người vọt từ trong máy ra, người nọ chạy tốc độ cực nhanh, tất cả mọi người còn chưa nhìn rõ khuôn mặt anh, anh đã bổ nhào xuống người nhân viên chuyển phát nhanh, níu chặt cổ áo hắn ta, hung hăng đập lên mặt hắn ta.

Vì bị đau nên miệng nhân viên chuyển phát nhanh phát ra tiếng kêu cha gọi mẹ thảm thiết, khiến người một phòng đang hoảng sợ nhanh chóng hoàn hồn. Sau đó có người phản ứng cực nhanh xông lên trước, giành nhặt lấy con dao của nhân viên chuyển phát nhanh đầu tiên. Cũng có người lấy di động ra bắt đầu gọi điện báo cảnh sát, còn có người không biết tìm được sợi dây ở đâu, xông lên giúp người đang đánh nhân viên chuyển phát nhanh kia.

Mặc dù Tống Thanh Xuân đã trải qua nhiều lần nguy hiểm tìm được đường sống trong chỗ chết, nhưng loại chuyện như thế này không phải là đã trải qua nhiều thì sẽ có lắm kinh nghiệm. Cô vẫn bị dọa đến toàn thân mềm nhũn, cả người liền ngã ngồi trên mặt đất.

Đau đớn dưới mông truyền tới khiến đầu óc cô tỉnh táo hơn chút, cô giơ tay lên sờ bên ngực trái nơi mà bị dao nhân viên chuyển phát nhanh vừa mới chỉ sượt qua, phát hiện trái tim đập nhanh chóng, nhanh đến mức không cách nào hình dung được.

“Tống Tống, em vẫn khỏe chứ?” Vẻ mặt Tần Dĩ Nam kích động vô thố chạy đến trước mặt Tống Thanh Xuân. Anh ta vừa định ngồi xổm xuống kiểm tra sơ qua Tống Thanh Xuân có bị thương chỗ nào hay không, đã có người giành trước anh ta một bước, khom người kéo Tống Thanh Xuân từ mặt đất đứng dậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.