Tần Dĩ Nam đưa tay đến giữa chừng, cánh tay cứng rắn dừng lại ở giữa không trung, sau một lúc lâu, anh ta mới phản ứng kịp, nhìn theo hướng Tống Thanh Xuân vừa bị kéo đi.
Thấy Tô Chi Niệm chỉ mặc một cái áo sơ mi trắng, kiểu dáng đơn giản, đang thở mạnh, có thể do vừa mới đánh người, nên áo có hơi nhăn, ngay cả nút cài áo trên ống tay áo cũng bị đứt, lộ ra ngoài cánh tay bền chắc, lực lưỡng.
Khuôn mặt hoàn mĩ của anh giống như được điêu khắc, vẻ mặt lạnh lẽo dọa người, lửa giận như ẩn như hiện giữa hai đầu lông mày, hơi thở quanh thân hung ác, giống như tùy lúc đều có thể đưa con người ta vào chỗ chết.
Ngày thường anh lạnh nhạt, thờ ơ, làm người ta có một loại cảm giác rất khó mà tiếp xúc, vào lúc dưới cơn thịnh nộ này, anh cho người ta cảm giác giống như bản thân đang bị áp bức mười phần, cộng thêm khí thế của anh quá mức sắc bén, chỉ cần một cái liếc mắt, cũng làm người ta giật nảy mình.
Mặc dù vậy, thế nhưng chỉ cần ánh mắt của anh nhắm mở nhẹ nhàng cũng đã đủ khiến người ta thần hồn điên đảo, nín thở im lặng.
Tần Dĩ Nam vốn tưởng rằng Tống Thanh Xuân bị đồng nghiệp trong công ty kéo đi, chứ không ngờ rằng lại thấy Tô Chi Niệm ở đây.
Đáy mắt anh ta thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc, qua một hồi lâu, vẻ mặt mới khôi phục lại tự nhiên, nhìn về phía Tô Chi Niệm, mở miệng chào hỏi lễ phép một tiếng: “Tô tổng, tại sao ngài lại ở chỗ này?”
Anh ta và Tô Chi Niệm quen biết nhiều năm, nhưng quan hệ vẫn chưa được tính là quen thuộc, vì vậy khi gặp mặt chào hỏi, cũng hết sức khách sáo.
Tô Chi Niệm vừa mới điên cuồng đánh tên chuyển phát nhanh nọ, đã tiêu tốn không ít thể lực, nên hơi thở vẫn chưa được ổn định.
Anh nắm bả vai của Tống Thanh Xuân, giống như căn bản không nghe được Tần Dĩ Nam đang nói cái gì, mắt không chớp, nhìn chằm chằm Tống Thanh Xuân, sau một lúc lâu, anh mới cất tiếng, hỏi: “ Có khỏe không?”
Hơi thở trong cơ thể anh còn chưa tản đi, nên giọng nói có hơi lạnh nhạt.
Tống Thanh Xuân nghe được giọng nói của anh, nhẹ nhàng nhíu hai hàng lông mày lại, phản ứng chậm chạp, thế nhưng vẫn ý thức được mình bị người ta kéo đi, cô đảo con ngươi vài vòng, nhìn Tô Chi Niệm.
Tô Chi Niệm....... Anh ấy không phải đi làm sao? Sao còn xuất hiện ở chỗ này?
Trong khoảng thời gian ngắn, đại não của Tống Thanh Xuân có hơi mụ mị.
“ Có bị thương ở chỗ nào hay không?” Tiếp xúc được tầm mắt của cô, Tô Chi Niệm lại mở miệng hỏi lần nữa.
Lần này Tô Chi Niệm không hề cho cô thêm thời gian để đáp lời nữa, trực tiếp cúi đầu, đánh giá thân thể của cô, thời điểm anh thấy vùng áo trước ngực của cô bị rách, không hề nghĩ ngợi liền vươn tay, sờ lên phía ngực của cô: “ Nơi này bị thương ?”
Mặc dù giọng nói của anh rất đắn đo, rất thong thả, tựa như không mang theo bất kỳ tâm tình gì, thế nhưng nếu để ý tốc độ giọng nói, sẽ tiết lộ được rằng anh đang rất nóng lòng.
Tống Thanh Xuân bị anh đụng chạm, mặt hơi đỏ lên, theo bản năng lắc lắc đầu, lui về sau một bước, thoát khỏi bàn tay của Tô Chi Niệm.
Tô Chi Niệm vẫn không yên lòng, tiếp tục lấy tay sờ vào vị trí trước ngực nàng, nhấn hai cái, xác định không có xúc giác ướt dính, lúc này mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, thu tay về.
“ Có muốn uống hay không...” Anh tiếp tục mở miệng, nhưng vừa nói được mấy chữ, thì có một vị cảnh sát bước tới bên cạnh bọn họ, ngắt lời anh, nhìn về Tống Thanh Xuân, nói: “ Xin hỏi, cô là người bị hại sao?”
Tống Thanh Xuân hoàn toàn tỉnh táo lại, thấy cách đó không xa cũng có một vị cảnh sát đang hỏi thăm đồng nghiệp về tình huống lúc đó, tên chuyển phát cũng đang bị còng tay.
Tống Thanh Xuân nhìn vị cảnh sát vừa đặt câu hỏi- đang đứng đối diện mình, gật đầu một cái, sau đó mới nói : “ Vâng, là tôi.”