Tống Thanh Xuân nhìn vị cảnh sát vừa đặt câu hỏi- đang đứng đối diện mình, gật đầu một cái, sau đó mới nói : “ Vâng, là tôi.”
“ Bây giờ mời cô về cục cảnh sát cùng chúng tôi một chuyến, để lấy lời khai.” Vị cảnh sát nói.
“ Được.” Tống Thanh Xuân lại gật đầu một cái, sau đó nói: “ Làm ơn chờ tôi một chút, tôi đến phòng làm việc lấy áo khoác và túi xách.”
“ Vậy cô đi đi.” Cảnh sát nói xong, liền lấy máy chụp hình ra, chụp quang cảnh hỗn loạn chung quanh.
Thật sự mới vừa nãy, Tống Thanh Xuân bị lưỡi đao sắc nhọn, lạnh lẽo kề vào người hù sợ, nên mặc dù lúc này đã thoát khỏi nguy hiểm, nhưng đáy lòng vẫn còn rất sợ hãi, đến nỗi toàn thân cô trở nên mềm nhũn vô lực, cô mới vừa xoay người định bước về hướng phòng làm việc, nhưng còn chưa bước được nửa bước, thì người đã khuỵu xuống mặt đất rồi.
Tô Chi Niệm đứng ở bên cạnh Tống Thanh Xuân, tay mắt lanh lẹ vươn tay, kéo lấy cánh tay của cô, nâng thân thể của cô lên.
“ Tống Tống, em làm sao vậy?” Tần Dĩ Nam đứng ở cách đó không xa, bước nhanh về phía bọn họ, vẻ mặt lo lắng hỏi.
Ấn đường của Tô Chi Niệm nâng lên rồi hạ xuống, không lên tiếng, tứ chi của anh và Tống Thanh Xuân đụng chạm nhau, nên anh biết được tâm tình của cô, cũng biết là cô bị dọa đến nỗi chân không có sức lực, anh không đợi cô có phản ứng với sự quan tâm của Tần Dĩ Nam, liền khom người, ôm ngang cô lên, sau đó sải bước đi về phía đại sảnh – khu vực dành để nghỉ ngơi ở cách đó không xa, đặt Tống Thanh Xuân nhẹ nhàng ở trên ghế sa-lon, nửa ngồi ở trước mặt cô: “ Em ở đây đợi tôi... tôi đến phòng làm việc lấy đồ giúp em.”
Tống Thanh Xuân “ừ” một tiếng, lại giống như nhớ ra cái gì đó, giọng nói có hơi rụt rè, bổ sung thêm một câu: “ Điện thoại đi động của tôi màu xanh dương, nằm ở dưới tài liệu, phía bên phải trên bàn làm việc.”
“ Tốt” Tô Chi Niệm đứng dậy, nhìn thấy một bên trên bàn có mấy chai nước suối chưa xé tem, anh đi tới cầm một chai, vặn mở nắp, đưa cho Tống Thanh Xuân : “ Uống chút nước đi, sẽ thoải mái hơn chút.”
Tống Thanh Xuân ngước đầu, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Tô Chi Niệm một lúc lâu, mới nhỏ giọng đáp một câu “ Cám ơn.”, rồi vươn tay nhận lấy chai nước suối.
Tô Chi Niệm không dừng lại quá lâu, trực tiếp cất bước vòng qua ghế sa-lon, đi tới phòng làm việc của Tống Thanh Xuân.
Thời điểm anh vừa mới rời đi không lâu, Tần Dĩ Nam đã xuất hiện trước mặt của Tống Thanh Xuân : “ Tống Tống, bây giờ em cảm giác đã khá hơn chút nào không? Có còn khó chịu chỗ nào không?”
Tô Chi Niệm đang đi bộ, đưa lưng về phía họ, lúc này khẽ dừng lại, nhưng không quay đầu lại, rồi giơ tay lên đẩy cửa phòng làm việc của Tống Thanh Xuân ra.
“ Em không sao rồi, anh Dĩ Nam.” Tống Thanh Xuân đối với sự quan tâm của Tần Dĩ Nam, lòng có chút không yên, nhẹ nhàng lắc đầu, sau đó rủ lông mi, nuốt xuống một hớp nước suối, lại không nhịn được ngẩng đầu lên, nhìn về phía có bóng lưng của Tô Chi Niệm.
Trong phòng làm việc có không ít nhân viên, đều đang nhìn anh chằm chằm, anh lại giống như không để bọn họ vào tầm mắt, bước chân vẫn thong dong, bình tĩnh.
Dáng người của anh thẳng tắp, tư thế tùy ý, giơ tay lên đẩy cửa phòng làm việc của cô ra, chỉ một động tác đơn giản như vậy, lại chứa đầy quý khí bức người, nó tỏa ra từ chính con người anh.
Trên người của anh có loại khí thế hung ác vẫn chưa hoàn toàn tiêu tán, thời điểm mới vừa rồi anh nhìn cô, vẻ mặt thật âm trầm đáng sợ, trước kia cô sợ nhất là bộ dáng này của anh, thế nhưng trải qua chuyện lần này, cô chẳng những không có một chút sợ hãi nào, ngược lại trong lòng lại an định hơn.