Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 296: Chương 296: Người đó, có phải là anh không? (7)




“Tống Tống, anh biết em nhất định rất sợ hãi, cũng may chỉ là một phen hú vía, bây giờ đã không sao rồi. . . . . .”

Tần Dĩ Nam không ngừng quan tâm bên tai cô, giọng điệu ôn hòa trước sau như một, đây chính là giọng nói mà Tống Thanh Xuân từng thích nhất trên thế giới này, mỗi lần nghe được đều sẽ sinh lòng rung động, nhưng lúc này, sắc mặt cô bình tĩnh, nhìn như đang nghiêm túc nghe Tần Dĩ Nam nói chuyện, nhưng thực ra là vào tai trái ra tai phải, hoàn toàn không biết Tần Dĩ Nam thao thao bất tuyệt cái gì, tầm mắt thỉnh thoảng lại nhìn chằm chằm chai nước suối Tô Chi Nhiệm đã đưa cho mình, lúc lại nghía một cái về phía cửa phòng làm việc.

Tô Chi Niệm rất nhanh đã mang theo túi xách và áo khoác của Tống Thanh Xuân đi ra từ phòng làm việc.

Không biết tầm mắt của Tống Thanh Xuân nhìn về phía cửa phòng làm việc lần thứ mấy, lập tức liền dính vào trên người anh.

“. . . . . . Đây chỉ là một cơn ác mộng, Tống Tống, em đừng để trong lòng, chuyện đêm giao thừa, rất có thể cũng là người này làm, đợi lát nữa đến cục cảnh sát nhất định phải nói với cảnh sát, để bọn điều tra. . . . . .”

Sau khi nói đến đây, Tần Dĩ Nam mới để ý thấy Tống Thanh Xuân hoàn toàn không đang nghe lời của mình nói, mà là nghiêng đầu, nhìn chằm chằm phương hướng sau lưng mình, nhìn cái gì mà nhập thần như vậy.

Tần Dĩ Nam vươn tay, quơ quơ trước mặt cô, hô một tiếng: “Tống Tống?”

Tống Thanh Xuân không có phản ứng, mà là giật giật đầu, chuyển tầm mắt đi vòng tay của anh ta, tiếp tục nhìn chằm chằm vào phương hướng vốn dĩ vẫn đang nhìn trước đó.

Tần Dĩ Nam cũng quay đầu nhìn lại theo tầm mắt của cô, anh ta còn chưa nhìn rõ ràng xem cô đang nhìn cái gì, liền nghe được giọng nói ngọt ngào của cô truyền đến: “Lấy hết ra rồi hả?”

Lúc này Tần Dĩ Nam mới biết thì ra cô như vậy cả buổi là vì cô đang nhìn Tô Chi Niệm, anh ta lập tức đứng lên, hướng về phía Tô Chi Niệm kêu một tiếng: “Tô tổng.”

Trước tiên, Tô Chi Niệm lạnh nhạt khẽ gật đầu một cái với Tần Dĩ Nam, sau đó liền nhanh chóng quay đầu, tầm mắt rơi vào mặt Tống Thanh Xuân, trả lời câu hỏi mới vừa rồi của cô: “Lấy ra rồi.”

Nói xong, Tô Chi Niệm đưa túi xách cho Tống Thanh Xuân.

Đúng vào lúc này, hai cảnh sát chịu trách nhiệm chụp và ghi chép khẩu cung của mọi người ở hiện trường xong đi tới, người cảnh sát ban đầu nói chuyện với Tống Thanh Xuân cũng đi tới, thúc giục hỏi một câu: “Đồ đạc lấy hết chưa? Bây giờ có thể xuất phát đến cục cảnh sát rồi chứ?”

“Thật xin lỗi, để cho các anh đợi lâu, có thể xuất phát.” Tống Thanh Xuân đặt nước suối lên bàn trước mặt, đứng lên, cô còn chưa vươn tay nhận lấy áo khoác của mình từ trong tay Tô Chi Niệm, mà người đàn ông đó đã khoác áo khoác lên vai cô trước, sau đó còn lần lượt cài từng nút áo khoác vào cho cô.

Trong phòng làm việc nhiều đồng nghiệp đều đang nhìn, một loạt những động tác này của anh lại làm như không coi ai ra gì.

Tống Thanh Xuân sửng sốt một hồi thật lâu, lỗ tai mới bắt đầu khẽ nóng lên, cô cũng không giơ tay lên ngăn cản anh, chỉ là cứng ngắc thân thể, nâng mí mắt, bình tĩnh đưa mắt nhìn lên dung nhan tuấn mỹ của anh gần ngay trước mắt.

Anh cụp mí mắt xuống, nháy mắt cũng không nháy mắt, độ nghiêm túc của vẻ mặt giống như là đang làm một chuyện rất quan trọng.

Một loại ấm ấp không thể hình dung đã lâu rồi không gặp, trong nháy mắt mãnh liệt thổi quét toàn thân cô, khiến cô cảm thấy trong nháy mắt đó, có một loại ảo giác được cưng chiều, được che chở, được yêu quý.

Tống Thanh Xuân nhìn chằm chằm mặt mày lẳng lặng Tô Chi Niệm, trái tim bằng phẳng như mặt hồ của cô đã bị đủ loại cử động Tô Chi Niệm, khuấy động lên sóng to gió lớn.

********

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.