Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 297: Chương 297: Người đó, có phải là anh không? (8)




Trong lúc Tống Thanh Xuân đang ngây ngẩn, Tô Chi Niệm đã cài xong nút áo cuối cùng, anh khẽ lui về sau một bước, kéo dài khoảng cách giữa anh và cô ra một chút, mới nhỏ giọng hỏi: “Bây tâm trạng đã khá hơn chút nào chưa?”

“Đã khá hơn nhiều rồi.” Chuyện mới vừa rồi và chuyện cô rơi xuống nước đêm giao thừa lần đó không có gì khác nhau, đều là dạo một vòng ở Quỷ Môn quan, cô không lớn ga đến nỗi làm như hoàn toàn không có việc gì, nhưng bởi vì sự xuất hiện của mà tâm trạng đã tốt hơn rất nhiều.

Có lẽ nhân viên cảnh sát đã đợi đến không kiên nhẫn được nữa, lại thúc dục gấp rút lần nữa: “Đi chứ?”

Tống Thanh Xuân liền vội vàng gật đầu, áy náy nhìn về phía nhân viên cảnh sát: “Ngại quá.”

Sau đó liền xoay người, vừa mới chuẩn bị đến lấy túi xách của mình, Tần Dĩ Nam lại vượt lên trước xách lên, anh ta vừa mới chuẩn bị nói, anh ta sẽ theo cô đến cục cảnh sát, kết quả Tống Thanh Xuân làm như nhớ đến cái gì đó, quay đầu lại hỏi Tô Chi Niệm đang đứng bên cạnh: “Lát nữa anh có rảnh không? Nếu như rảnh, có thể cùng đến cục cảnh sát với tôi một chuyến được không?”

Trong khoảnh khắc khoé môi Tô Chi Niệm nói ra chữ “Được”, đồng thời đưa tay về phía túi xách Tần Dĩ Nam đưa tới.

Tần Dĩ Nam dừng lại chốc lát, mới đưa túi cho Tô Chi Niệm.

Lúc Tô Chi Niệm nhận lấy túi xách, đầu ngón tay anh đụng phải đầu ngón tay đang hạ xuống của Tần Dĩ Nam, nhất thời liền nghe được suy nghĩ trong lòng anh ta.

Anh muốn đến cục cảnh sát với Tống Thanh Xuân?

Trong lòng Tô Chi Niệm nhất thời liền bốc lên một tầng lửa giận.

Anh ta lại muốn đến cục cảnh sát với Tống Thanh Xuân, vậy vừa nãy khi Tống Thanh Xuân gặp phải nguy hiểm, tại sao anh ta không xông lên trước tiên?

Nếu như không phải anh đang ở gần công ty cô, nếu như không phải anh vừa mới hết bận, nhắm mắt nghỉ ngơi thì vừa vặn chú ý tới động thái của cô theo quán tính, nếu như không phải anh liều mạng chạy vọt từ quán cà phê đến công ty cô, nếu như không phải anh mặc kệ ngăn cản trước đại sảnh chạy thẳng vào thang máy, nếu như không phải anh may mắn có được năng lực vượt qua người thường, trong thời khắc mấu chốt, có thể khống chế ý niệm của cô nhanh chóng lui về sau, nếu như không phải trong thời khắc mấu chốt, anh đã khống chế suy nghĩ của tên chuyển phát nhanh khiến anh ta té xỉu, nếu như không phải anh vừa vặn lao ra từ trong thang máy, nhào tới tên chuyển phát nhanh, có phải giờ phút này, Tống Thanh Xuân đã bị người ta một dao giết chết dưới mi mắt của Tần Dĩ Nam?

Lúc anh còn ở trong thang máy, thế nhưng còn nghe được Đường Noãn nói với anh ta một câu “Dĩ Nam, em sợ!”, có phải lúc đó anh ta đang che chở cho tâm can bảo bối của anh ta hay không?

Anh ta thích Đường Noãn, anh không trách anh ta, dù sao chuyện tình cảm, cho tới bây giờ đều không thể có khả năng khống chế, nhưng mà, Tống Thanh Xuân dầu gì cũng cùng nhau lớn lên với anh ta, những năm gần đây, anh đã nghe anh ta nói với cô, sẽ chăm sóc cho cô thật tốt không biết bao nhiêu lần.

Nếu như anh ta thật sự nghĩ sẽ chăm sóc tốt cho Tống Thanh Xuân, vậy khi anh làm tên chuyển phát nhanh ngã xuống, sao anh ta lại không xông lên khống chế tên chuyển phát nhanh?

Chẳng lẽ Đường Noãn sợ, còn quan trọng hơn tính mạng của Tống Thanh Xuân sao?

Lúc ấy anh chỉ biết Tống Thanh Xuân gặp nguy hiểm, nhưng không biết rốt cuộc tình hình là như thế nào, cho đến khi anh nghe thấy tiếng dao cắt qua quần áo của Tống Thanh Xuân, anh mới biết ngay lúc đó Tống Thanh Xuân rốt cuộc có bao nhiêu nguy hiểm.

Nếu như anh phản ứng chậm một chút nữa, có lẽ Tống Thanh Xuân thật sự đã. . . . . .

Nghĩ mà sợ khiến lửa giận trong lòng Tô Chi Niệm càng lúc càng lớn, cố tình vào giờ phút này, Tần Dĩ Nam còn mở miệng dặn dò anh một câu: “Lấy khẩu cung xong, phiền Tô tổng đưa Tống Tống về nhà. . . . . .”

**********


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.