Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 262: Chương 262: Xin lỗi và không việc gì (3)




Tống Thanh Xuân đi vào thư phòng, quy quy củ củ đặt tách cà phê xuống chỗ tay Tô Chi Niệm gõ.

Gần như trong nháy mắt cô buông tách cà phê, Tô Chi Niệm đã đưa tay bưng tách cà phê lên.

Tống Thanh Xuân vốn muốn để cà phê xuống rồi rời đi, nhưng nhìn thấy hành động của anh liền đứng lại.

Cô không dời mắt nhìn chằm chằm vào bờ môi cách ly càng phê càng lúc càng gần, đáy lòng không kiềm chế được bắt đầu mừng thầm.

Ngay lúc tách cà phê sắp chạm vào môi Tô Chi Niệm, người đàn ông chợt cúi xuống.

Tô Chi Niệm vốn đang hạ mí mắt đột nhiên nâng lên, đối diện với tầm mắt Tống Thanh Xuân, nhìn thấy ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào tách cà phê mình bưng trong tay, con ngươi khẽ di chuyển. Sau đó dời tách cà phê từ bên môi cách xa một tý, biết rõ rành rành tất cả chân tướng, nhưng cố tình giả ngu mở miệng hỏi: “Muốn uống?”

Tống Thanh Xuân hơi sửng sốt, mới ý thức được Tô Chi Niệm hiểu nhầm hành động ánh mắt mình nhìn chằm chằm vào tách cà phê, vội vàng lắc đầu.

Tô Chi Niệm làm như hoàn toàn không nhìn thấy cô lắc đầu, đưa tách cà phê tới trước mặt cô, vẻ mặt bình tĩnh lạnh nhạt vừa không có ác ý lại mở miệng tiếp, khiến Tống Thanh Xuân vốn đang muốn nói chữ “Không” lại hung hăng nuốt nghẹn về: “Vậy thì cho cô.”

Tống Thanh Xuân nghe câu như thế, suýt chút nữa bị sặc nước miếng, cô khoát tay với Tô Chi Niệm, bày ra bộ dạng rất hiểu chuyện, khéo léo mở miệng nói: “Không cần, anh Tô anh uống đi, tý nữa tôi muốn uống thì sẽ tự mình đi pha một ly.”

Tô Chi Niệm đặc biệt hào phóng mở miệng nói: “Không sao, bây giờ tôi cũng chưa muốn uống lắm.”

Nói xong anh còn hơi nâng tách cà phê về phía Tống Thanh Xuân, ý bảo cô nhận lấy.

Không cần khách khí? Cô khách khí chỗ nào? Cà phê này là cô muốn trả thù anh, động tay động chân rồi, trừ phi cô ngốc mới có thể không khách khí nhận lấy rồi uống!

Ngay lúc Tống Thanh Xuân vắt hết óc nghĩ nên nói như thế nào để thuyết phục Tô Chi Niệm uống, người đàn ông vốn đang nhìn chăm chú vào máy vi tính, nhìn thấy cô hồi lâu cũng chưa nhận tách cà phê, nhẹ nhàng liếc cô một cái, mang theo vài phần nghi hoặc “Hả?” một tiếng.

Tống Thanh Xuân cũng không biết có phải mình có tật giật mình không, bị một tiếng không hề cảm xúc xen lẫn sự nghi ngờ sợ tới mức trái tim run lên, sau đó muốn không tình nguyện bao nhiêu thì có không tình nguyện bấy nhiêu vươn tay ngoan ngoãn càm lấy tách cà phê.

“Cà phê phải uống khi còn nóng.” Tô Chi Niệm tiếp tục quăng một câu rồi mới quay đầu nhìn về phía màn hình máy vi tính.

Thừa dịp cô không phát hiện, đáy mắt anh hiện lên nụ cười ấm áp.

Nhìn anh như đang chăm chú nhìn vào màn hình máy tính, thật ra khóe mắt luôn đặt trên người cô, hai tay cô ôm tách cà phê vẻ mặt buồn rầu, khóe miệng khi thì nâng lên khi thì hạ xuống.

Ý cười trong đáy mắt Tô Chi Niệm càng sâu, ngay cả hơi thở trên người anh cũng trở nên có chút mềm mại theo đó.

Sau một lúc lâu, giống như anh cố ý, gắng đè nén nụ cười thu hút, nghiêng đầu hỏi tiếp: “Sao không uống vậy? Chẳng lẽ cà phê có vấn đề?”

Tống Thanh Xuân sắp sụp đổ, nhưng trên mặt cô vẫn cố gắng duy trì bộ dạng biết ơn.

Đây có được tính là cô tự bê đá đập vào chân mình không?

Rõ ràng muốn chỉnh anh, vì sao cuối cùng lại là chính mình gặp họa?

Nhưng nếu như cô không uống, điều này chứng tỏ với anh tách cà phê thật sự có vấn đề sao?

Tống Thanh Xuân âm thầm cắn răng, thấy chết không sờn đưa lên cà phê lên bên miệng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.