Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 264: Chương 264: Xin lỗi và không việc gì (5)




Tống Thanh Xuân xuống tầng, đổ chỗ cà phê vào trong bồn cầu, xả đi, rửa chén cà phê sạch sẽ, lau khô tay, rồi mới từ trong túi móc ra thẻ ngân hàng mà Tô Chi Niệm vừa đưa cho.

Thẻ màu đen. . . . . . Tiền gửi ngân hàng trong thẻ nhất định phải vượt qua năm trăm vạn, thì ngân hàng mới có thể làm ra thẻ màu này.

Nói cách khác, trong thẻ ngân hàng này, phải có ít nhất năm trăm vạn. . . . . . Nhưng mà chỉ có mỗi ăn, mặc, ở, đi thôi, mà lại cho cô thẻ ngân hàng tận năm trăm vạn? Xem ra Tô Nhất Nguyên, không phải là không hào phóng, mà là rất tự nhiên, không phải là người.

“Chỉ là, mật mã của anh, tại sao đều là sáu chữ số? Chẳng lẽ, là số điện thoại di động? Máy vi tính? Tủ sắt? Tất cả đều đúng hết phải không?” Tống Thanh Xuân vừa lẩm bà lẩm bẩm, vừa lật đi lật lại cái thẻ, sau đó khi vô tình nhìn đến phần ký tên thì tầm mắt nhất thời cố định trên hình ảnh đó.

Phần ký tên, bình thường đều là họ tên của chủ thẻ, làm như vậy để khi quẹt thẻ, người chủ thẻ sẽ kí tên để đối chiếu.

Nhưng mà, trên tấm thẻ mà Tô Chi Niệm đưa cho cô, phần ký tên cũng được viết ba chữ, nhưng không phải viết ba chữ “Tô Chi Niệm” này, mà là. . . . . .”Thật xin lỗi” .

Chữ này vừa nhìn, cũng biết là vừa mới viết lên , phần mực cực kỳ mới.

Nét bút lưu loát, rồng bay phượng múa, là chữ viết của Tô Chi Niệm.

Cho nên, mục đích chủ yếu mà anh đưa cho cô tấm thẻ này, cũng không chỉ đơn thuần là vì muốn cho cô có tiền bạc để lo phần ăn, mặc, ở, đi lại của anh mà là ba chữ “Thật xin lỗi” này?

Chẳng lẽ anh đang nói xin lỗi vì thái độ xấu khi gọi điện thoại vào buổi tối hôm nay sao?

Khó trách vừa nãy khi anh đưa cho cô tấm thẻ này, thấy cô không nhận, liền trực tiếp nhét vào trong túi áo của cô, sau đó động tác trở về trước bàn đọc sách liền trở nên gấp gáp như vậy hoảng hốt như vậy, còn không cho cô có cơ hội để phản ứng, liền đuổi cô ra khỏi thư phòng. . . . . .

Rõ ràng tối nay cô bị anh mắng hung ác thảm thiết như vậy, nhưng mà, khi cô nhìn thấy ba chữ này, tâm trạng uất ức trong một đêm, liền không giải thích được mà chuyển biến tốt, thậm chí nơi mềm mại sâu nhất trong ngực trái cũng dần trở nên ấm áp.

Cái tên đàn ông kiêu ngạo lạnh lùng kia, thế nhưng lại chịu xin lỗi cô rồi sao!

Tống Thanh Xuân nhìn chằm chằm vào câu “Thật xin lỗi” trên tấm thẻ kia, khóe miệng theo bản năng nhếch lên, nở rộ một nụ cười vô cùng mềm mại.

Đáy mắt của cô, có rất nhiều màu sắc huyền ảo đang lưu động, làm nổi bật lên vẻ đẹp rạng rỡ trên người cô.

Tống Thanh Xuân cầm tấm thẻ kia, ngớ ra một lúc lâu, mới hồi hồn, cất thẻ đi, một lần nữa pha một chén cà phê theo khẩu vị của Tô Chi Niệm đưa vào thư phòng.

Tối hôm nay Tô Chi Niệm đã bỏ cả một tầng cao ốc, để đi tìm cô, bây giờ đang phải mở một cuộc hội nghị video để làm thêm giờ, anh thấy cô đi vào, liền trực tiếp giơ tay lên, làm ra một động tác xuỵt.

Tống Thanh Xuân không có quấy rầy anh, rón rén để ly cà phê xuống, sau đó lúc chuẩn bị xoay người rời đi, cô giống như đột nhiên nhớ ra cái gì đó, động tác vẫn rất nhẹ nhàng như cũ cầm bút của anh lên, xé một tờ giấy nhớ ở trên bàn của anh ra, viết chữ vẽ tranh hai cái ở trên đó, rồi dính lên chén cà phê, sau đó mới rón rén rời đi.

Khi Tô Chi Niệm kết thúc cuộc hội nghị video, thì đã là hơn hai tiếng sau.

Anh tắt máy tính, chuyện đầu tiên chính là bóc tờ ghi chép mà cô đã dính ở trên chén cà phê xuống.

Phía trên viết ba chữ xinh đẹp: “Không sao đâu”, đây là đang đáp lại phần ký tên “Thật xin lỗi” trên thẻ ngân hàng của anh sao?

Khóe miệng Tô Chi Niệm nhếch lên, ánh mắt trở nên cực kỳ dịu dàng, ánh sáng bên trong như là sóng nước, không ngừng lay động.

Mệt mỏi, trong nháy mắt này, đều tan thành mây khói.

Tâm tình của anh vô cùng yên tĩnh tốt đẹp tựa vào ghế, bưng lên tách cà phê đã sớm lạnh ngắt, uống hết từng ngụm từng ngụm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.