Tô Chi Niệm xuống lầu, rửa sạch cốc cà phê, đặt lại chỗ cũ rồi mới trở về lầu hai.
Trước khi bước vào phòng ngủ của chính mình, anh suy nghĩ một chút, sau đó quay lại bước tới trước cửa phòng Tống Thanh Xuân.
Anh thử xoay tay nắm cửa, vốn tưởng rằng cửa cũng đã bị cô khoá trái như trước đây, không ngờ, cửa vậy mà lại mở ra.
Cô gái trên giường đã sớm tiến vào mộng đẹp, ngủ đến ngọt ngào.
Tô Chi Niệm thả chậm bước chân, tiến vào.
Không biết cô mơ thấy gì, khóe môi khẽ nhếch .
Tư thế ngủ của cô không tốt chút nào, nửa người lộ ở bên ngoài chăn, một cánh tay còn vươn ra ngoài giường.
Tô Chi Niệm cẩn thận cầm tay cô đặt lại ngay ngắn bên cạnh người, sau đó chậm rãi xốc chăn lên, giúp cô đắp kín, còn thuận tiện chỉnh đèn ngủ tối hơn một chút.
Anh đang chuẩn bị đứng dậy, lúc rời đi, thấy trong tay cô vậy mà đang nắm chặt chiếc thẻ anh đưa.
Ánh mắt Tô Chi Niệm trong nháy mắt có chút dịu dàng, anh không nhịn được vươn tay, vuốt ve thái dương của cô, sau đó liền nghĩ đến những lời lời cô lẩm bẩm ở dưới lầu lúc nhận được tấm thẻ.
“Nhưng mà, tại sao mật mã của anh đều là 6 chữ số này? Chẳng lẽ, mã khoá điện thoại? Mật mã máy tính? Mật mã két sắt? Tất cả đều là sáu số này sao?”
Cô nói không sai, tất cả mật mã của anh đều là sáu số này.
Sáu số này, không phải sinh nhật cô, cũng không phải sinh nhật mẹ anh, càng không phải sinh nhật của chính anh.
Sáu số này, là 961008.
Sáu số này, là ngày 8 tháng 10 năm 1996, ngày đó, là ngày mà anh gặp cô lần đầu tiên.
Đó là ngày vui vẻ nhất khó quên nhất trong đời anh.
Thời gian tốt đẹp nhất trong cuộc đời này của anh, bắt đầu từ lúc gặp được cô.
--- ------ ------ -------
Tống Thanh Xuân cảm thấy gần đây cô thật là gặp xui tám đời.
Cô nghĩ, con người trong cuộc đời này, tất cả những nguy hiểm có thể gặp phải, gần như cô đều đã gặp phải.
Ngồi xe điện ngầm về nhà, suýt nữa bị đẩy vào đường ray.
Sáng hôm sau đi làm, lúc băng qua đường suýt nữa bị xe đụng.
Lúc đi phỏng vấn một nữ ca sĩ đang nổi tiếng với phụ tá suýt chút nữa bị đồ vật rơi từ trên cao xuống đập trúng.
Ngay cả ngày chủ nhật cô hẹn chị em tốt đi dạo phố cũng suýt nữa bị người ta chen lấn mà lăn xuống từ trên thang cuốn.
Lúc đầu Tống Thanh Xuân thật sự chỉ cho rằng mình có chút xui xẻo, cô còn nghĩ xem có nên tới chùa Ung Hoà dâng hương xua bớt vận rủi hay không.
Thế nhưng số lần gặp chuyện ngày càng nhiều, ngay cả chính cô cũng cảm thấy có chút mơ hồ.
Mặc dù Tống Thanh Xuân là phóng viên nhưng lại rất ít khi kết thù với người khác, cô thật sự không ngờ có người muốn cướp đi tính mạng của cô.
Nhưng mà, cô lại có một loại trực giác, đó là trực giác đặc biệt không cần lý do của phụ nữ, cô luôn cảm thấy dường như có ai đó luôn bước sau lưng cô, bảo vệ cô.
Tống Thanh Xuân có cảm giác này là bởi vì mỗi lần cô gặp nguy hiểm vẫn luôn có thể biến nguy thành an.
Lúc đầu, cô cũng cho là mình phúc lớn mạng lớn, nhưng một người cho dù có phúc lớn mạng lớn hơn nữa cũng không thể trùng hợp mà tìm được đường sống trong chỗ chết trong những lần nguy hiểm liên tiếp như vậy chứ?
Cho nên, trong lòng cô liền có cảm giác đang có người yên lặng bảo vệ cô, nhất là sau khi càng ngày càng nhiều nguy hiểm xuất hiện, loại cảm giác này cũng càng ngày càng trở nên mãnh liệt.
Thật ra thì cô cũng từng nghĩ, có thể là do gần đây cô phải chịu quá nhiều kinh sợ mà xuất hiện ảo tưởng.
Nhưng vào đêm giao thừa, cảm giác của cô được chứng thực...