Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 267: Chương 267: Xin lỗi và không việc gì (8)




Tống Thanh Xuân rất muốn Phương Nhu đi cùng với mình, nhưng cô cũng nhìn ra Phương Nhu tìm nhiều lý do thoái thác như vậy chính là không muốn đi.

Tuy trong lòng Tống Thanh Xuân có chút tiếc nuối, nhưng không cố ép Phương Nhu.

******

Tống Thanh Xuân vừa vào công viên Bắc Hải, liền thấy du thuyền hai tầng to lớn trên hồ.

Thuyền được trang trí theo phong cách cổ xưa, xung quanh treo đầy từng hàng đèn lồng lớn màu đỏ, nhìn rất hân hoan, rất có hương vị của năm mới.

Tống Thanh Xuân quét thẻ lên thuyền, mới phát hiện bên trong cũng mang phong cách Trung Quốc, tất cả nhân viên phục vụ mặc sườn sám màu đỏ tao nhã, ngay cả ly rượu cũng đều là ly lưu ly màu xanh ngọc.

Lầu một trong khoang thuyền đã tụ tập đầy người, mặc dù Tống Thanh Xuân không dám cam đoan đều biết mỗi người ở đây, nhưng đại đa số đều có quen biết, cho dù mỗi lần Tống Thanh Xuân cùng người khác chào hỏi chạm ly, cũng chỉ nhấp một ngụm rượu nhỏ, nhưng không chịu nổi nhiều người mời như vậy, sau một vòng kính rượu, cũng làm cho cô có chút khó chịu.

Từ lúc cô lên thuyền đến giờ, còn chưa quan sát bố trí tỉ mỉ của chiếc thuyền này, đúng lúc Tống Thanh Xuân vừa đi qua cửa thang lầu, liền làm bộ muốn thưởng thức kiểu dáng của thuyền, tạm thời thoát khỏi buổi tiệc party, giảm đi áp lực mời rượu.

Tầng hai của du thuyền có một nữa là boong thuyền, một nửa kia là phòng khách và khu vực nghỉ ngơi.

Trong khu vực nghỉ ngơi tụ tập không ít người đang đánh bài, Tống Thanh Xuân không đi vào, mắt nhìn qua tấm ngăn cách thủy tinh vào bên trong, liền đi dọc theo hành lang, vừa chào hỏi người quen tình cờ chạm mặt, vừa đi tới trên boong thuyền.

Có một vài phòng khách không đóng cửa, bên trong có nam có nữ đang ngồi nói chuyện phiếm, tiếng cười không ngừng, Tống Thanh Xuân nhìn qua cánh cửa đang mở liếc nhìn vào trong, đồ trang trí thực xa hoa, có thể so với khách sạn bảy sao, xem ra lão tổng Hoa Nặc đã đầu tư rất nhiều vốn vào chiếc thuyền này.

Vừa bước lên trên boong thuyền, gió lạnh thổi vào mặt, làm Tống Thanh Xuân khẽ run rẩy, rụt chân về, xoay người trở về khoang thuyền lần nữa.

Thật ra tầng hai cũng không có gì hay để đi dạo, lúc Tống Thanh Xuân đi qua cánh cửa của căn phòng khách thứ hai, vừa lúc chạm mặt với người bên trong đi ra ngoài, thì ra là hội trưởng hội học sinh cao trung.

Hội trưởng bảo Tống Thanh Xuân đi vào trong phòng ngồi, nói bên trong tụ tập không ít bạn học cao trung, Tống Thanh Xuân còn chưa lên tiếng, liền nghe thấy giọng nói của Đường Noãn từ bên trong truyền đến: “Dĩ Nam, giúp em mở cái này.”

Tống Thanh Xuân lười phải đi vào làm cho mình không được tự nhiên, liền tùy tiện tìm một cái cớ muốn đi toilet, đi về phía cầu thang.

Tống Thanh Xuân mới vừa đi tới giữa khúc quanh cầu thang, liền nghe được tiếng nói quen thuộc của Tần Dĩ Nam từ sau lưng truyền đến: “Tống Tống.”

Tống Thanh Xuân dừng bước lại, quay đầu nhìn thấy Tần Dĩ Nam mặc một bộ tây trang màu xanh dương, tinh thần anh tuấn chậm rãi bước xuống bậc thang.

Tống Thanh Xuân đợi đến khi Tần Dĩ Nam đi tới trước mặt, mới mở miệng chào hỏi: “Anh Dĩ Nam.”

“Tới từ lúc nào vậy?”

“Tới được một lúc rồi.”

“Vậy tại sao không tới tìm anh?”

“Mới vừa ở dưới lầu nói chuyện phiếm với bọn họ.”

Trên mặt Tống Thanh Xuân vẫn luôn mỉm cười, Tần Dĩ Nam hỏi cái gì, cô liền trả lời cái đó, không có một lời thừa thải nào.

Trước kia cô không phải như vậy, anh ta hỏi một câu, cô luôn ríu rít có thể nói thật lâu. . . . . .

Tần Dĩ Nam đột nhiên trầm mặc, đôi mắt đen nhánh của anh ta nhìn chằm chằm Tống Thanh Xuân không nháy mắt, giống như là tìm tòi nghiên cứu cái gì đó, qua một hồi lâu mới mở miệng, giọng nói có chút nghiêm túc: “Tống Tống, gần đây anh làm chuyện gì khiến em không vui à?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.