Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 268: Chương 268: Xin lỗi và không việc gì (9)




Tống Thanh Xuân thoáng sửng sốt, qua một hồi rất lâu, mới chậm rãi mở miệng nói: “Không có.”

“Không có sao?” Tần Dĩ Nam cất giọng nói ôn nhu và trầm thấp hỏi ngược lại, anh ta tiếp tục nhìn chằm chằm Tống Thanh Xuân không chớp mắt, giống như muốn tìm ra chút đầu mối, phán đoán lời của cô là thật hay giả.

Vẻ mặt của cô rất bình tĩnh, khóe môi khẽ nhếch, nhìn rất khéo léo xinh đẹp, không giống như là đang nói dối.

Chẳng lẽ là anh ta nghĩ quá nhiều?

Tần Dĩ Nam trầm tư chốc lát, khẽ chớp mắt một cái, thu hồi tầm mắt nhìn chằm chằm Tống Thanh Xuân, sau đó từ trong túi móc ra một cái hộp nhỏ được đóng gói rất tinh xảo, đưa cho Tống Thanh Xuân: “Đây là quà năm mới tặng cho em.”

Tống Thanh Xuân đưa tay nhận lấy: “Cám ơn anh Dĩ Nam.”

Tần Dĩ Nam đứng không nhúc nhích, liếc nhìn về phía chiếc hộp cô nắm trong lòng bàn tay vài lần, cuối cùng vẫn không nhịn được, lại mở miệng hỏi: “Không mở ra xem một chút sao?”

“Về nhà rồi mở ra xem cũng giống như nhau.” Tống Thanh Xuân nở nụ cười yếu ớt với Tần Dĩ Nam, vẫn không mở quà ra, cô dừng một chút nói tiếp: “Như vậy mới có thể giữ được một chút thần bí.”

Tần Dĩ Nam không lên tiếng, nét mặt dịu dàng, lại trở nên nghiêm túc.

Nếu như nói vừa rồi anh ta cho rằng mình nghĩ quá nhiều, như vậy hiện tại anh ta thật sự xác định không phải là mình nghĩ quá nhiều.

Mỗi khi đến ngày lễ tết Tống Thanh Xuân gặp anh ta sẽ quấn lấy đòi quà tặng, dần dà, anh ta liền dưỡng thành thói quen, khi đến ngày lễ ngày tết sẽ chuẩn bị một phần quà tặng cho cô.

Mỗi khi cô nhận được quà anh ta tặng, cô luôn rất hưng phấn vừa hỏi anh ta là quà gì, sau đó không kịp chờ đợi mở ra.

Đa số quà anh ta tặng cho cô đều là trang sức của phụ nữ, cô luôn đeo lên trước mặt anh ta, sau đó cười khanh khách hỏi anh ta có đẹp hay không?

Có lúc, chung quanh có rất nhiều người vây quanh, nhưng cô không để ý chút nào, không giống như hôm nay, anh ta đưa quà cho cô, cô chỉ thản nhiên cầm trong tay như thế, không kích động cùng hưng phấn như ngày xưa.

Tần Dĩ Nam mấp máy môi, nhìn Tống Thanh Xuân, lại lặp lại câu hỏi kia một lần nữa: “Tống Tống, anh cảm thấy gần đây em có vẻ như xa cách với anh rất nhiều, là khi nào anh đã làm sai điều gì, làm cho em không vui phải không?”

“Anh Dĩ Nam, bởi vì gần đây anh quen bạn gái nên trở nên đa sầu đa cảm à?” Chân mày Tống Thanh Xuân khẽ nhếch lên, nửa đùa giỡn, sau đó mới bày ra thái độ thành khẩn một chút, nói: “Anh Dĩ Nam, em không có xa lánh anh, anh là anh Dĩ Nam của em, em làm sao có thể xa lánh anh chứ? Hơn nữa, không phải đã nói anh phải làm anh Dĩ Nam của em cả đời sao? Chẳng lẽ anh không muốn nữa, mới nói em xa lánh anh?”

Đúng vậy, anh ta vẫn luôn là anh Dĩ Nam của cô, quá khứ là vậy, bây giờ cũng vậy, tương lai cũng thế.

Cả đời anh ta sẽ không biết, sau câu anh ta vẫn luôn là anh Dĩ Nam của cô, thật ra thì còn có một câu nữa, chính là cô thích anh ta.

Cô không có xa lánh anh ta, chỉ là cô không thích anh ta nữa thôi.

Không phải anh ta không tốt, chỉ là chưa đủ tốt với cô mà thôi, anh ta không có làm cho cô không vui, càng không có làm gì sai, chỉ là bởi vì cô đơn phương tình nguyện thích anh ta, tự mình làm tổn thương tim của mình.

Cho nên, trong lòng của cô, anh ta thật sự chỉ là người cùng nhau lớn lên với cô - anh Dĩ Nam mà thôi.

Rõ ràng là anh ta cảm thấy cô đang xa lánh anh ta, anh ta mới hỏi, kết quả lại bị cô quật ngược lại, Tần Dĩ Nam có chút dở khóc dở cười, bất quá nhìn bộ dạng càng quấy của cô, trong lòng ngược lại trấn định hơn rất nhiều: “Nói bừa, làm sao anh có thể không muốn làm anh Dĩ Nam của em chứ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.