Sáng hơm sau , cô tỉnh dậy với tâm trạng hết sức vui vẻ . Hôm nay cô sẽ bắt đầu tìm gặp anh trai , tuy là sẽ có khó khăn nhưng cũng chả sao . Chẳng phải cô đã có Nguyệt tỷ và Băng ca rồi sao .
- Chào buổi sáng mọi người ! - Cô vẫy tay nhìn hai cặp vợ chồng trẻ dưới nhà đang ngồi ăn sáng .
- Chào buổi sáng , tiểu Mỹ ! - Nguyệt mỉm cười hiền nhìn cô .
- Mau xuống ăn bữa sáng đi . Còn về Từ Nhã để cô bé ngủ thêm chút nữa , nó mới tới nên vẫn còn thích thú và mới mẻ với nơi này . - Khuynh Băng .
- Dạ ! - Cô vui vẻ bước xuống ăn hết bữa sáng , tuy là không có đồ ngọt nhưng bữa sáng kiểu mỹ đã đủ đường cho một lần ăn rồi .
Ăn sáng xong cô được phân phó mang bữa sáng lên cho cô bé vì Lưu Nguyệt là giám đốc công ti còn Khuynh Băng là chủ tịch nên phải đi làm rồi . Trước khi đi họ còn để lại vài tấm thẻ vàng không giới hạn cho cô .
- Cạch !
- Nhã Nhã ơi , mau ăn sáng đi em ! - Cô vui vẻ bước vào và nhìn thấy cô bé đang mân mê cuốn sách trên kệ . Cô bé ngồi đọc rất say mê và thích thú .
- Em có vẻ rất thích đọc sách nhỉ ? - Đặt khay bữa sáng lên kệ cô xoa đầu cô bé nói .
- Dạ ! Lúc trước khi còn đi học em rất thích được đọc sách và làm toán , nó rất thú vị và vui nữa . - Cô bé cười híp mắt .- Vậy sau này chị sẽ cho em đi học tiếp nhé ! Không những được tiếp tục đọc sách mà em còn được học nhiều loại tiếng nước ngoài khác nhau đó ! Thích không ?
- Dạ thích lắm !
- Ngoan , nếu vậy giờ hãy ăn cho xong bữa sáng . Chị sẽ đặt cách trong thời gian này làm gia sư ngoại ngữ cho em . Được chứ ?
- Dạ ! - Cô bé gật đầu rồi vui vẻ ăn bữa sáng . Đúng là rất khác so với những bữa sáng mà cô bé vẫn thường được ăn , cô bé cứ khen lên khen xuống mãi không thôi .
Ăn xong bữa sáng , Từ Nhã cứ bắt cô phải dạy tiếng anh cho . Mà phải công nhận IQ cô bé này cao cực kì , chỉ dạy khoảng 4 tiếng thôi mà học hết nguyên 1 quyển sách tiếng anh tổng hợp từ lớp 1 đến lớp 8 khiến cô cảm thấy tự hào về cô bé . Mà cô bé cũng lại có những cách độc đáo giúp thần kinh mau nhớ , tập trung lâu hơn .
- Đến đây là đủ rồi , ta ra ngoài chút đi ! - CÔ gấp quyển sách lại .
- Sao thế ? Em vẫn chưa học hết mà .
- Bộ não của chúng ta phải vừa học vừa thư giãn mới mau tiếp thu . Nếu em cứ học vào thì sớm muộn cũng sẽ học nổi nữa đâu .
- Dạ , vậy giờ ta làm gì hả chị ?
- Hay là đi tham quan một vòng đi , sẵn tiện mua thêm vài đồ dùng học tập luôn .
- Dạ !
Thế là hai chị em phấn khởi thay đồ đi phá tiền . Khi bước đến dưới lầu nghe được vài lời không nên có của mấy chị em “bà tám” không biết sống chết nói xấu cô .
- Hey, girls saw two sisters are not new wealth? (Dịch : Nè, mấy cô thấy hai chị em mới vô không ? ) - Một bà nào đó nói .
- Yes , what ? - Mấy cô hầu gái xung quanh chen lại .
- It is true that shameless. In thanks that his mistress did. (Dịch : Đúng là không biết xấu hổ . Ở nhờ mà làm như bà chủ ấy .)- Yes . I think like you . - Mấy cô hầu gái đó lại nói .
Và hội nói xấu về cô ra đời , nào là chỉ biết ăn không ngồi rồi , chảnh chọe ,............Và thậm chí còn bảo cô không biết tiếng anh nên đừng lo nữa chứ . Hảo , ta sẽ cho mấy người thấy thế nào là quan tài đổ lệ .
- Xem ra các người không hài lòng về tôi ?* - Cô bước xuống dùng tiếng anh thành thục nói .
Lưu ý : vì ta lười lên mạng tra tiếng anh nên chỗ nào nói chuyện với người mỹ thì sẽ dùng dấu * để biểu thị tiếng anh . Khi nói với nam chủ , mấy caca hoặc người quen gì đó thì xài tiếng thường .
- Không thưa cô , chúng tôi nào dám !* - Mấy người lúc nãy xanh lét mặc mày nói .
- Tôi không thích dây dưa . Tốt nhất là các người an phận hoặc rời khỏi đây .* - Nói xong cô dắt tay Từ Nhã hướng ra cửa bước đi . Khi bước qua họ cô còn liếc mắt một cái lạnh sống lưng .
Trên đường đi , vì cô không thích đi xe nhiều nên quyết định đi bộ .
- Giờ em muốn mua gì Nhã Nhã ?
- Dạ , sao cũng được !
- Vậy giờ mình đi vô khu mua sắm chơi nha .
- Dạ !
Sau một hồi vòng quay cô càn quét hàng chục thứ khác nhau như đồ dùng học tập , sách , đồ , điện thoại ,.......... thì cả hai đi ăn trưa . Công nhận cũng lẹ thiệt , mới đây đã 12 giờ rồi .
Các món hai chị em ăn :
Trên đường về , cô và Nguyệt Nhã hai người cầm hai túi đồ nói cười vui vẻ mà không biết bao nhiêu người đang hướng về phía mình . Nhưng bỗng nhiên có người đột nhiên va vào cô.......
- Rầm !
- Tỉ tỉ ! - Từ Nhã vội chạy tới đã cô .
- Xin lỗi , cô có sao không ?* - Người đàn ông trước mặt lịch sự đưa tay ra đỡ cô .
- À , tôi không sao .* - Cô cười trừ sau đó nắm lấy tay anh ta đứng dậy . Mà sao người con trai này cô có cảm giác quen quen thế nào ấy .
- Cô......cô có phải là Đường Dương Mỹ không ? (dùng tiếng trung do quá bất ngờ) - Người đàn ông đó kinh ngạc nhìn cô .
Chẳng lẽ là người quen , mà có phải là nam chủ không đó . Nếu phải vậy thì ta phí một nụ cười bà nó rồi . Nhớ trả bù lại đó con .
- Phải ! Tôi là Đường Dương Mỹ . Tôi quen biết anh sao ?
- Tiểu Mỹ , anh tìm được em rồi . - Anh ta vui mừng ôm chặt cô khiến cô không kịp phản ứng . Định đẩy anh ta ra thì chợt nhớ lại sợi dây chuyền trên cổ anh ta , đó không phải có hình giống miếng ngọc bích của cô sao .
- Ca........caca . - Cô lắp bắp nói .
- Phải , là ta đây . Cuối cùng ta cũng tìm được em rồi . - Anh bỏ cô ra vui vẻ nói .
Cô không hiểu sao mình lại cảm thấy vui mừng thế , trong lòng có một cảm giác ấm áp lạ thường , cô mỉm cười nói .
- Chào anh , caca !
Sau đó caca dẫn cô và Từ Nhã về nhà . Vốn dĩ hôm nay anh có hứng muốn đi dạo không ngờ may mắn lại tìm được em gái mình . Anh dẫn cả hai về nhà ra mắt chị dâu . Chả biết vì theo nguyên tác hay bà chị dâu này vốn dĩ quá tin ông anh mà chỉ vừa giới thiệu bả không nghi ngờ gì hết trực tiếp kéo cô với Từ Nhã ra ghế ngồi nói chuyện .
Tuy là bả có hơi nói nhiều , cả ông anh khác xa với truyện một vời một vực kia nhưng khi thấy được những người khác quan tâm ngoài họ (nhóm của Lâm Phong) ra cô lại cảm thấy rất vui . Cô từng nghĩ rằng có lẽ trên đời ngoài họ ra sẽ chẳng còn có ai quan tâm . Một dòng nước ấm chảy vào tim cô , cô mỉm cười hạnh phúc .
“Gia đình , quả thật rất ấm áp”