Thấm thoát cũng đã 4 năm trôi qua nhưng với nó quãng thời gian này không hề ngắn. Mỗi ngày qua nó đều cảm thấy thật khó khăn, cô đơn và tẻ nhạt. Trong suốt thời gian đó nó đã cùng anh học rất nhiều. Năm lớp 9, nó và Huy được tuyển chọn đi thi quốc gia, kết quả rất thành công: nó giải nhất, anh giải nhì. ( t/g: chém cũng ghê gớm thật. ) Nay nó đã lên lớp 10, cả nó và anh đều được nhận một suất học bổng của Trường THPT chuyên Lê Quý Đôn – một ngôi trường cấp 3 có chất lượng cao nhất ở Việt Nam. Nó và anh đều đã chuyển lên thành phố để học. Trước hôm nhập học, nó đã thức ôn bài thật kĩ, song lại nhìn ra ánh trăng chiếu rọi.
-Này,… Tuấn Minh… tớ đã làm như lời cậu dặn….còn rất tốt là đằng khác nữa đúng không?.... Giờ… đến cậu hoàn thành lời hứa đi chứ… xuất hiện trước mặt tớ đi… dù một lần thôi cũng được…
Và rồi, những giọt lệ từ khóe mi nó lại rơi xuống. Đôi mắt nó chứa đầy u sầu. Nó đã thiếp đi lúc nào cũng không hay…
Sáng hôm sau…
-NHẬT LỆ…MAU DẬY ĐI HỌC!!!- Anh nó hét lớn vào tai nó.
-Ư… sao anh nói lớn vậy?... Cho em 5 phút nữa đi mà… giờ em còn mệt lắm…- Nó nói với cái giọng ngái ngủ.
-Em có dậy không thì bảo! Muộn rồi đó nha! Mà sao em lại ngủ trên bàn vậy?
Nó he hé mở mắt, vươn vai nó nói:
-Em cũng không biết nữa…học muộn ấy mà…
Nó với lấy chiếc đồng hồ báo thức, giương mắt ra nhìn
-6h45…. HẢ? CÁI GÌ? Muộn vậy rồi ư? Sao anh không gọi em?
Anh nó thở dài:
-Bình thường em vẫn đặt báo thức mà… anh còn tưởng em đi rồi chứ… ai ngờ…
Không để anh nó nói hết câu, nó đã chạy vào chuẩn bị mọi thứ trong vòng 5 phút.
-Hộc…hộc… hai ơi… bánh… của em… đâu?
Anh nó trả lời tỉnh bơ:
-À… anh tưởng em đi học rồi ăn sáng ở ngoài… nên… nên… anh ăn hết òi!
Nó tức sôi máu, lắc mạnh vào vai anh nó.
-CÁI GÌ CHỨ? ANH ĐÙA EM SAO? Tại… tại sao anh độc ác quá vậy hả? Anh… anh… k.. không còn thời gian nữa…
Nói rồi, nó lấy cặp chạy vèo đến trường với tốc độ ánh sáng. Còn anh nó, vẫn đang đứng đó… đầu quay quay…
Đến trường, nó lả người, không chút sức sống ( t/g: đói qua đây mà ( ._. ) )
-A!!! ANH VƯƠNG KHANG!!! – 1 bạn nữ hét lên.
Mấy bạn học sinh nữ quay xuống:
-Ôi! Hoàng tử của em!!! Tới rồi!!!
Vậy là cứ thế các học sinh nữ chạy đi, từ lớp lớn đến lớp bé, có vẻ ai cũng mê chàng này. Nó tò mò chẳng biết chuyện gì xảy ra. Một tốp người đi sau như vệ sĩ của anh chàng này, hai người đứng trước thì đứng bên dẹp đường cho anh ta đi. Nó quay lại phía sau để coi. Và từ từ, một bóng người dần xuất hiện sau cánh cửa xe mở rộng… cao khoảng 1m80… mũi thẳng và cao… đôi mắt to đen, sâu thẳm như hút hồn người khác… đôi môi trái tim mỏng, nhẹ như cánh hoa… dáng đi điềm tĩnh thể hiện nét sang trọng của một công tử trong gia đình quyền quý… một tay đút vào túi quần… đeo cặp một vai phải trông khá lạnh lùng… Thôi chết, nó bị cái anh tên Vương Khang này hút hồn mất rồi! Nó cứ đi thẳng lên phiá trước… nhưng đầu vẫn quay xuống nhìn không chớp mắt…
Bỗng * rầm* nó đâm phải một ai đó.
-Nè, đi không biết nhìn đường hả? Người ta cũng đâu phải dạng thấp bé nhẹ cân gì mà không thấy? Bộ mắt có vấn đề rồi sao? – Nó chẳng biết gì, cứ nhắm mắt nhắm mũi tuôn một tràng.
Nói xong, nó mở mắt ra thì thấy cái áo đồng phục trắng, nó phải ngước cổ lên để nhìn mặt cái tên đã đâm nó…*À…ờ hình như mình bé thật*
-Này nhóc, là bé đi không chú ý nhìn đường sao lại trách tôi hả? Đang bận ngắm gì đó? Có phải ngoài kia trai đẹp đang đến không?
Câu trước hắn nói nó không dám phản đối… nhưng câu cuối thì tên đó nói hơi quá đáng rồi
-Này, anh ăn nói cho đàng hoàng tử tế đi! Anh nghĩ tôi là loại người nào hả? – Nó gân cổ lên cãi
-Hay là… cố ý đâm phải tôi? – Hắn ta tiến gần sát vào người nó nói.
Nó đẩy tên đó ra rồi nói:
-Cái gì? Đâm anh tôi không biết đau sao? Anh thì có cái gì mà tôi phải cố ý đụng vào chứ? Đẹp trai lắm hả? Đây không cần nhá! Mặt thì xấu như con gấu, lùn như con “chùn chùn” , mắt xếch, mũi tẹt, môi dày như cái xúc xích….bla bla…
Có ngôn ngữ nào là nó nói ra hết cho bõ tức thôi chứ thực ra tên này cũng men lì lắm chứ, chiều cao trên 1m80, khuôn mặt khá là điển trai, chắc cũng có vài đứa hâm mộ. Ấy vậy mà bị nó nói…
-Hửm??? – Tên đó nhìn nó với vẻ mặt sát khí.
Nó sợ quá lấy tay bịt miệng ( t/g: h mới biết sợ hả? ), nó nuốt nước bọt cái ực như để cho nỗi sợ trôi xuống.
-À…ừm…phải rồi…đến giờ tôi phải lên lớp…tôi đi trước đây
“Ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách” nó phóng vèo đi, co giò mà chạy. Lớp 10-A1 đây rồi, nó mở cửa lớp.
-Xin lỗi cô, em đến muộn!
Cả lớp trố mắt nhìn ngạc nhiên. Cô giáo nói:
-Em đi đâu vậy? Cô kiếm em hoài, mau vào đi! – Cô giáo ngoảnh mặt xuống dưới – Các em, đây là thành viên mới của lớp ta. Bạn ấy đã từng đoạt giải nhất kì thi quốc gia…
-A! Trần Nhật Lệ! – một bạn học sinh nói to.
Nó nghĩ : “weo, mình nổi tiếng vậy sao???” , nó giới thiệu:
-Ừ, mình là Trần Nhật Lệ, mình là học sinh mới chuyển tới đây, còn nhiều điều chưa hiểu. Mong được các bạn giúp đỡ!
Tiếng vỗ tay hưởng ứng rất nhiệt tình, cộng thêm cả tiếng huýt sáo nữa.
-Oh! Cute dữ! – một bạn học sinh nam lên tiếng.
-Xinh quá tía má ơi! – Mấy thằng con trai chết ngất vì nó.
Cô giáo nói với nó
-Giờ em đi tìm chỗ ngồi cho mình đi!
Nó đi xuống lớp, đi đến đâu cũng nghe tiếng huýt sáo và mấy câu nói: “Bên này, bên này!” làm nó điếc cả tai. Nó bực mình xuống cuối ngồi với một bạn nữ - là lớp trưởng. Mấy thằng con trai đơ người, mắt chữ A mồm chữ O, đứa nào cũng tặc lưỡi nuối tiếc.
-Ui…Nhật Lệ iu dấu ngồi với con cọp cái lớp trưởng…thế này thì hết cơ hội rồi chúng mày ạ! – Một thằng con trai lên tiếng.
Bả lớp trưởng nghe được liền đưa mắt sắc liếc cái thằng quên mất trời đất vừa rồi, như thể muốn nói : “ Cẩn thận ăn đập nghe con”.
Cô giáo lấy thước đập bàn
- Cả lớp trật tự!
Tiếng kêu kinh-khủng-khiếp cùng với cái giọng nghiêm ngặt khiến chúng nó im re, không dám hé một lời. Bài giảng lại được tiếp tục bình thường.