Nước Mắt Pha Lê Đen

Chương 3: Chương 3: Ấn Ký




Một ngày mới lại bắt đầu. Cô dừng chân tại căn biệt thự -nơi Huyết Sát đưa cô tới làm hầu gái trong thời gian thực hiện nhiệm vụ mới. Cô thực ko hiểu nổi, người như cô thì phục vụ ai cơ chứ! Thà cứ để cô thuê 1 căn ở tạm còn hơn. Cô bấm chuông...-Chào cháu, cháu là Hàn Băng, ngời được Lâm quản gia mới cử tới phải không?

Cô gật gật

-Cháu vào đi.

Bà quản gia mở cửa, vẫy tay ra hiệu Hàn Băng đi theo. Hàn Băng bước vào căn biệt thự, quả thực còn lớn hơn địa điểm tập kết của Huyết Sát. Bể bơi, đài phun nước, vườn cây,...,mô tô, ô tô,...Chủ nơi này không trùm ma túy chắc cũng buôn vũ khí hạng năng, có lẽ ko phải người thường. Trong khi Hàn Băng đang mông lung đeo đuổi suy nghĩ, tiếng bà quản gia cất lên gọi cô về với thực tại:

-Cháu bắt đầu làm việc từ hôm nay nhé! Ngày nào cũng vậy, cháu chỉ cần giặt giũ, don dẹp, nấu cơm. Giờ cháu có thể xem qua ngôi nhà, nhưng tuyệt đối không được bước chân vào căn phòng duy nhất trên lầu 3. Đó là phòng của cậu chủ, cậu ấy chỉ ở đây 2,3 ngày một tuần, khi đó đã có người khác chăm lo. Cháu càng hạn chế tiếp xúc với cậu chủ càng tốt. Nhớ nhé!

Hàn Băng cô chỉ nhét được có mấy chữ vào đầu. Gật gật cho có lệ. Cô rút điện thoại, mở danh sách những kẻ chẳng sớm thì muộn cũng bị một tay cô tống xuống mồ. Được, cô sẽ bắt đầu từ đêm nay.

-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Bàn tay cô lại thêm lần nhuốm máu. Nhìn hai cái xác bê bết dưới chân, cô nhếch môi. Chủ tịch tập đoàn trang sức gì chứ, chẳng qua cũng chỉ là kẻ mượn sáng rửa tiền. Cô đang định rút, bất chợt, cánh cửa bật mở. Ngay lập tức, cô nấp sau cột nhà lớn gần đó. Hai thân ảnh bước vào, tiến gần hai cái xác, chăm chú quan sát:

-Chết rồi

-Bị cắt sâu ở cổ, trên người đều có vết roi. Toàn thân ngấm độc. Chết do mất quá nhiều máu

Họ nhanh chóng lui đi. Hàn Băng cũng bước ra từ chỗ trốn khi xác định đã an toàn. Đáng lẽ cô đã cho mấy trên đó vài phi tiêu tẩm độc, chúng cũng sẽ vật vã như hai cái xác kia mà chết. Nhưng từ khi nghe chúng phân tích không sai một từ thủ đoạn của cô, cô quyết định ko ra tay gây động. Ung dung ra khỏi căn nhà, cô bước về phía vô định. Màn đêm như nuốt chửng bóng dáng bé nhỏ ấy, cô vẫn một mình, mãi mãi chỉ có một mình...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.