Nương Tử Của Lãnh Khốc Giáo Chủ

Chương 25: Chương 25: Chuyện năm xưa (1)




5 năm trước......

Kiểm Vân sơn trang hiện tại đang rất bận rộn, vì hôm nay chính là sinh thần thứ mười của tiểu thư Hàn Nguyệt Chi, tất cả mọi người ai nấy đều bận rộn.

" Mẫu thân, người thấy hôm nay Chi nhi có đẹp không? "

" Đẹp lắm, Chi nhi của mẫu thân ngày càng xinh đẹp. Thật không ngờ mới đó đã mười năm rồi, chỉ còn năm năm nữa là con sẽ phải lên kiệu xuất giá rồi "

Một phu nhân xinh đẹp ngồi ở ghế chủ vị yêu thương xoa đầu tiểu cô nương đang làm nũng bên cạnh. Phu nhân kia không ai khác chính là Dạ Vân , còn tiểu cô nương kia chính lá Hàn Nguyệt Chi.

" Hừ, muốn ta gả Chi nhi đi, tên tiểu tử Bạch Thiên Chính kia nếu không qua được cửa ải của ta thì đừng hòng tổ chức hôn lễ ". Hàn Minh ở bên cạnh lên tiếng.

" Con đồng ý với phụ thân, Chi nhi nhà ta xinh đẹp như vậy, tên Bạch Thiên Chính kia được lợi quá rồi ". Hàn Khiết Nam bên cạnh phụ họa.

Người hầu bên cạnh thì cố gắng cúi đầu xuống nhịn cười. Từ khi phu nhân sinh tiểu thư, người đã trở thành hòn ngọc quý trên tay lão gia cùng thiếu gia. Mỗi ngày họ đều có dáng vẻ nâng trong tay sợ rớt, ngận trong miệng sợ tan. Nhưng không vì thế mà tiểu thư trở nên kiêu căng, bởi vì phu nhân luôn dạy tiểu thư phải cư xử thật khôn khéo.

" Phụ thân, hôm nay Thiên Chính ca ca có đến tham dự sinh thần của nữ nhi không? ". Hàn Nguyệt Chi nói với ánh mắt đầy mong đợi nhìn Hàn Minh.

Hàn Minh nghe đến đây sắc mặt liền sầm xuống. Từ sau khi đính hôn, mọi năm đến sinh thần của Chi nhi, tên tiểu tử kia sẽ theo phụ mẫu mình đến tham dự. Nhưng những năm gần đây, phu thê Bạch gia đều tham gia mà không có tên tiểu tử Bạch Thiên Chính kia. Điều này càng làm ông không có thiện cảm với hắn hơn.

Hàn Nguyệt Chi lại càng buồn hơn, nàng biết Thiên Chính ca ca không hề thích mình, nàng cũng đã từng muốn nói chuyện bỏ đi hon ước. Nhưng nàng lại không thể tự mình nói ra được, nàng không có lý do gì cả, vì thế nàng chỉ có thể dùng hét sức mình khiến Thiên Chính ca ca trở nên thích mình.

Nhìn thấy vẻ mặt bảo bối của mình buồn rầu, Hàn Minh lại càng không thích Bạch Thiên Chính. Nhưng lão cũng không nỡ để nàng buồn rầu, vì thế liền đứng dậy bế bổng nàng lên.

" Chi nhi của phụ thân tại sao lại buồn như vậy? Tên tiểu tử đó không đến thì sao? Đã có phụ thân, mẫu thân cùng ca ca ở đây chia vui với con. Còn có các di di bá bá đến tặng quà cho con mà, không phải rất náo nhiệt sao? ". Lão vừa nói vừa đung đưa thân nàng qua lại.

Hàn Nguyệt Chi vốn đang buồn rầu, cũng biết phụ thân đang cố làm mình vui lên, nàng cũng cố quên đi mà cười lên. Nhìn thấy bảo bối nhà mình cười, tâm trạng Hàn Minh cũng vui hẳn lên, liền bế nàng bước ra ngoài.

" Đi thôi, các di di bá bá đã đến rồi, để phụ thân bế con ra ngoài, chúng ta bắt đầu mừng sinh thần của con "

" Khiết Nam, dạo này con có nghe tin gì từ Thiên Chính không, đã 2 năm rồi mẫu thân không thấy đứa nhỏ đó ". Dạ Vân quay sang hỏi Hàn Khiết Nam.

" Con cũng không rõ, chắc là nội bộ Bạch gia có chuyện gì đó. Mẫu thân, người cứ an tâm, nếu tên Bạch Thiên Chính xảy ra chuyện gì, thì Bạch gia đã ngỏ lời từ hôn với chúng ta rồi "

Hàn Khiết Nam ngoài mặt tuy tươi cười an ủi Dạ Vân, nhưng trong lòng lại không ngừng nguyền rủa Bạch gia. Nếu Bạch Thiên Chính thật sự xảy ra chuyện, người Bạch gia lại không từ hôn thì hắn sẽ khiến cho toàn bộ Bạch gia tán gia bại sản.

Dạ Vân thấy nhi tử cố an ủi mình cũng không làm bộ mặt lo âu nữa, dù sao hôm nay cũng là sinh thần của tiểu nữ nhi. Nhớ đến nữ nhi luôn làm nũng bên cạnh mình cùng phu quân, Dạ Vân đứng lên cùng Hàn Khiết Nam bước ra đại sảnh.

Lúc đến nơi, chỉ thấy tiểu nữ nhi của mình đang phấn khởi chạy khắp nơi xem quà của mọi người tặng mình. Dù đã 10 tuổi rồi nhưng tính tình vẫn như một tiểu hài tử 3 tuổi. Bất quá như vậy có lẽ lại tốt hơn, giang hồ cũng giống như hoàng gia, cũng có rất nhiều điều dơ bẩn ẩn trong đó. Đã có Khiết Nam gánh vác trọng trách sau này của Kiểm Vân sơn trang, tuy có hơi thiên vị, nhưng lại là điều tốt nhất đối với Chi nhi. Nhìn nàng chạy nhảy đi cảm tạ khắp nơi một lúc, Dạ Vân lên tiếng gọi Hàn Nguyệt Chi.

" Chi nhi, mau lại đây với mẫu thân "

Bóng dáng nho nhỏ kia ngay lập tức chạy đến bên chân Dạ Vân, mọi người đứng bên cạnh cũng mở miệng cười nói.

" Quả thật là một tiểu oa nhi đáng yêu, Hàn trang chủ quả nhiên là người có phúc, có được một nhi tử tài giỏi thông minh, lại thêm một nữ nhi hiếu thảo hiểu chuyện. Haiz không biết ai có phước có thể thú nàng về đây "

" Hahaha, huynh quá khen rồi, bất quá tiểu nữ nhi đã có hôn ước với nhi tử của Bạch gia ". Hàn Minh sảng khoái cười nói.

" Bạch gia? Chắc là tên tiểu tử Bạch Thiên Chính rồi. Hàn trang chủ, huynh quả nhiên biết chọn lựa, lại lựa chọn nhân tài triển vọng nhất chốn giang hồ "

" Quả thật là biết chọn a, thật đáng tiếc, ta lại muốn nhi tử của mình thú được một thê tử dễ thương như vậy "

" Nói mới nhớ, Hàn trang chủ, sao ta không thấy Bạch gia đến tham dự? "

" Bạch gia chủ có việc bận không thể đến được, tuy vậy nhưng lễ vật cũng đã đưa đến "

Ngoài mặt tuy Hàn Minh tươi cười nói chuyện, nhưng trong lòng lại không ngừng chửi rủa Bạch gia. Nể tình hôn ước giữa hai nhà nên lão mới không dại gì mà nói sự thật ra.

Nhìn về phía thê tử cùng nhi tử và tiểu bảo bối đang vui vẻ trò chuyện, tâm tình lão tốt hơn hẳn. Thú được một thể tử chung tình với mình, lại thêm hai hài tử hiếu thảo hiểu chuyện, lão cũng không mong gì hơn nữa. Nhưng Hàn Minh nào biết, có một chuyện sắp xảy ra khiến cho gia đình lão rối loạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.