-”Các ngươi không có tư cách đụng đến nàng” Đông Y Ly lãnh khốc nói, huýt sáo một cái mười cái hắc y nhân liền xuất hiện,
Bắc Thần Tử Yên cũng không yếu thế vỗ tay ba tiếng mười cái hắc y nhân
cũng xuất hiện.
Dòng người loạn vô cùng. Thiên Song Song, Đông Y Ly,
Bắc Thần Tử Yên cũng vào tham gia chiến đấu, mặc dù hai người bọn hắn
không có xuất ra toàn lực nhưng bọn hắn nghĩ bấy nhiêu là đủ đối phó bọn tay sai của Lý Doanh Doanh.
Mạch Thiên Dạ thân là chính phái đương
nhiên không có ngồi không đứng nhìn. Thoáng chốc liền gia nhập trận đấu. Tây Thần Ninh dù không thích Thiên Song Song nhưng ở địa bàn của hắn
cũng không thể để Thiên Song Song xảy ra chuyện, bất đắc dĩ hắn cũng gia nhập đoàn người.
Leng keng tiếng va chạm binh khí, mùi máu tanh khắp nơi. Dòng người giẫm đạp nhau mà chết, người thì bị bọn Đông Y Ly, Bắc
Thần Tử Yên, Thiên Song Song, Tây Thần Ninh cùng Mạch Thiên Dạ giết
chết.
Một canh giờ trôi qua, một trăm hắc y nhân của Lý Doanh Doanh đều ngã xuống.
Lúc này trên đường cơ hồ không còn bao nhiêu người ngoại trừ Lý Doanh
Doanh, Thiên Song Song, Đông Y Ly, Bắc Thần Tử Yên cùng Mạch Thiên Dạ
cùng hai mươi cái hắc y nhân cùng xác chết thôi.
-”Đáng chết, các
ngươi phải chết cùng ta” Lý Doanh Doanh chính là cái điên nữ nhân, rống
lên một tiếng, nàng ta chính là muốn cùng chết với mọi người.
Lửa cơ hồ được châm tự lúc nào, chỉ trong một chốc lát chắc chắn mấy chục nhân sẽ chết không ai ngờ.
Bỗng nhiên gió mạnh mẽ nổi lên tạo thành một trận cuồng phong, mấy mươi nhân lập tức bị bật ra ngoài.
Ầm vang long.
Hỏa diễm sáng chói lóa mắt, hừng hực như thiêu như đốt, Tây thành như ngập
trong lửa. Lửa cháy phừng phực một màu đỏ chói, Tây thành chôn vùi trong lửa.
Một thân lam y bỗng bay vút lên trời, tay chấp thành ấn, ba
ngàn sợi tóc bỗng chốc biến thành một màu xanh lam đẹp mắt. Miệng hắn
lầm bầm đọc một cái gì đó. Xong một trận mưa như trút nước từ trên trời
rơi xuống.
Nước mưa nhanh chóng làm tắt hỏa diễm, nhưng cái nóng cộng với mùi bốc hơi nước từ đất vẫn còn lưu làm cho người ta biết rõ vừa
mới đây chuyện gì xảy ra.
-”Song nhi đâu?” Đông Y Ly bỗng phát hiện bên cạnh không có bóng hình người ngọc, quay đầu hỏi Bắc Thần Tử Yên.
Bắc Thần Tử Yên cũng bất giác nhìn chung quanh một lần, hắn cũng bắt đầu cảm thấy bất an.
-”Người lúc nãy đẩy chúng ta từ biển lửa là minh chủ” Mạch Thiên Dạ bạc môi khẽ nhếch, lúc đó hắn đứng gần Thiên Song Song nhất nên cảm nhận được một
cỗ sức mạnh từ nàng phóng ra. Là nàng cứu tất cả bọn hắn.
Mạch Thiên
Dạ đưa mắt nhìn về phía vị trí Thiên Song Song đứng lúc trước. Nhưng
hiện tại không còn bóng người, hắn bỗng cảm thấy mất mát.
-”Song
Song” Bắc Thần Tử Yên cùng Đông Y Ly như hai kẻ điên chạy chung quanh
tìm kiếm, nhưng hiện tại bọn hắn không thấy gì cả. Chỉ có vài khúc xương trắng vươn vãi trên mặt đất.
Tây Thần Ninh nhìn về phía đám cháy ánh mắt hiện lên chút phức tạp, không biết hắn đang suy nghĩ gì.
-”Ta không tin” Đông Y Ly thống khổ âm thanh, lúc này nếu nhìn sâu vào
mắt sẽ phát hiện đôi mắt xếch có một chút ửng đỏ và vài giọt thủy tinh
trong suốt.
-”Ta nhất định phải tìm được nàng” Bắc Thần Tử Yên hai
tay không ngừng đào bới, xô đẩy những cây cột ngã, bới móc tất cả mọi
thứ, cơ hồ muốn lật tung mặt đất lên để tìm nàng.
Tây Thần Ninh cùng Mạch Thiên Dạ nhìn hai người kia không nói được bất cứ lời nào...
Bầu trời không một ánh sao, càng về khuya không khí ngày càng ảm đạm sầu bi thương tiếc. Ngày hội Tây quốc năm nay chính là một ngày mà mọi người
đều không thể quên được. Thiên Hoa Băng – Võ lâm minh chủ từ nay về sau
cũng được mọi người không bao giờ quên ơn...
Chương 54: Tạ Khuyển
Đông Y Ly cùng Bắc Thần Tử Yên thẩn thơ trở về.
-”Này hai ngươi làm sao vậy, Song nhi đâu?” Lãnh Phong thấy hai tên nọ bộ dáng ngốc hề hề hỏi.
Hai người bọn hắn lặng im không nói gì.
-”Ta hỏi hai người nàng đâu?” Lãnh Phong thấy bọn hắn có cái gì đó quái lạ liền tiếp tục gặng hỏi.
-”Song nhi hiện tại...” Bắc Thần Tử Yên thoáng ngập ngừng.
-”Nàng lúc nãy vì cứu bọn ta mà ở lại trong biển lửa, không biết như thế nào,
chỉ sợ dữ nhiều lành ít” Đông Y Ly thống khổ âm thanh nói.
-”Cái gì?” Lãnh Phong không tin, hắn không thể chấp nhận được tin tức này.
Đông Y Ly cùng Bắc Thần Tử Yên kể lại sự việc cho Lãnh Phong nghe một cách rõ ràng.
-”Ta nghĩ nàng sẽ không sao” Lãnh Phong trấn an hai tên kia, cũng là tự trấn an bản thân mình.
-”Nhưng là nếu nàng còn sống cũng sẽ...” Bắc Thần Tử Yên không dám nói tiếp, nếu hắn nói tiếp chỉ sợ thành hiện thực.
-”Không sợ, dù nàng thành như thế nào ta cũng luôn yêu nàng” Đông Y Ly khốc
khốc nói, dù nàng bị bỏng như thế nào, có bị hủy dung hay không hắn cũng sẽ không bỏ rơi nàng.
-”Uh, ta cũng vậy” Lãnh Phong kiên định nói.
Bắc Thần Tử Yên cũng gật đầu.
...
Mạch Thiên Dạ từ lúc Thiên Song Song mất tích đầu óc cũng trống rỗng làm
chuyện gì cũng như người mất hồn, hắn hiện tại cũng không biết mình bị
cái gì đi. Hắn trở về Thiên Sơn, điên cuồng tập luyện.
Về phần Tây
Thần Ninh về nhà chính là một cái im lặng, hắn dễ dàng cáu giận, đập đồ
vô lý làm cho bọn hạ nhân không ai dám đến gần.
Tây Thần Liên nghe tin Thiên Song Song mất tích cũng không ở lì một chỗ ăn vạ mà phái người đi tìm nàng khắp nơi.
Tại một gian phòng sạch sẽ, một cái cô nương khoảng mười lăm mười sáu tuổi
đang nằm. Nguyên cơ thể tựa hồ đều quấn đầy băng gạc. Tiểu cô nương mở
mắt cảm thấy khát nước thật nhiều, nàng định ngồi dậy uống một ngụm trà.