Buổi buổi diễn cơ hồ nhàm chán vô cùng. Thiên Song Song không biết làm gì, chỉ thấy đầu nàng cơ hồ ngã về hướng bên trái.
Tây Thần Ninh nhíu mày, nếu không phải người kế bên là cái võ lâm minh chủ
hắn liền một cước đá bay nàng rồi, hừ, đang coi diễn cư nhiên lăn ra
ngủ, còn dựa vào hắn nữa chứ. Tây Thần Ninh lấy tay nhẹ đẩy đầu nàng đi
ra.
Đầu Thiên Song Song lại ngã sang bên phải trực tiếp đặt lên vai Mạch Thiên Dạ.
Di, Mạch Thiên Dạ bỗng cảm thấy một cảm giác lạ lẫm bao trùm, thân hình hắn cứng ngắc không dám động đậy, nhìn về hướng Thiên Song Song. Một khuôn
mặt khuynh thành khuynh quốc cư nhiên đang ngủ say, không ngờ cả ngủ
cũng có người mỹ đến như vậy, mỹ như ánh trăng trên bầu trời đêm, mỹ
không tỳ vết.
Nhưng là Mạch Thiên Dạ là ai, hắn đó giờ không gần nữ
sắc, cảm giác lạ làm hắn hít thở không thông, cuối cùng hắn khẽ đẩy đầu
nàng qua hướng ngược lại.
Thiên Song Song đầu lại đặt lên vai Tây
Thần Ninh. Tây Thần Ninh một đầu hắc tuyến lại đẩy qua, Mạch Thiên Dạ
lại đẩy lại. Cuối cùng Tây Thần Ninh ức chế muốn trực tiếp lay tỉnh
Thiên Song Song.
Tây Thần Ninh hiện lên một chút không thể tin, hắn
cư nhiên thấy trên tai nàng đeo một cái rubi xanh biển lóng lánh không
tỳ vết. Nàng một thân bạch y váy dài tựa tiên nữ hạ phàm, hai cánh quạt
lông khẽ nhắm mà động đậy mị hoặc vô cùng, làn da trắng nõn, cái mũi cao cao. Rất giống, rất giống. Không lẽ nào, nàng là hắn.
Không, Tây
Thần Ninh nội tâm giãy dụa, trước giờ hắn chán ghét nữ nhân, hắn tin
tưởng mình thích nam nhân, định mệnh của hắn cũng sẽ không thích nữ
nhân, nhất định là nàng lấy cắp rubi của hắn.
Giơ tay muốn hái viên rubi trên vành tai trắng nõn. Cảm giác ngứa làm cho Thiên Song Song tỉnh giấc.
-”Ngươi định làm gì. Muốn lấy đồ của ta” Thiên Song Song lạnh giọng nói.
-”Trả cho ta” Tây Thần Ninh lạnh nhạt không tha. Lại muốn hái xuống rubi xanh.
-”Nằm mơ, ngươi đừng quên ngươi cho ta” Thiên Song Song cười lạnh, muốn nàng trả đồ, đừng hòng, đồ trong tay nàng là của nàng.
-”Ta cho ngươi hồi nào, ngươi là nam nhân đó sao?” Tây Thần Ninh cố lừa dối mình hoang mang hỏi.
-”Hừ, phải thì sao, không phải thì sao?” Thiên Song Song bâng quơ, dù là gì nàng cũng không trả.
Tây Thần Ninh như bị điểm huyệt ngốc, lăng lăng nhìn nàng, cuối cùng lấy hết sức hái bằng được viên rubi.
-”Chết tiệt, ngươi muốn làm gì?” Thiên Song Song đầu thượng đầy hỏa hỏi, lần nào gặp Tây Thần Ninh nàng đều bị hỏa thiêu.
-”Trả cho ta” Tây Thần Ninh lạnh giọng.
-”Nằm mơ“.
Ầm vang long, bỗng nhiên sân khấu bị đứt làm đôi, nổ tung. Người người hoảng loạn vô cùng. Cơ hồ dẫm đạp lên nhau mà bị thương.
-”Mọi người bình tĩnh” Tây Thần Ninh uy nghiêm giọng trấn an dân chúng, lập tức mọi người hơi hơi dừng lại.
-”Các ngươi không chạy đều sẽ chết” Điêu ngoa giọng nói làm cho mọi người
hoảng sợ, sát khí ngời ngời. Dân chúng nghe như vậy liền bỏ chạy trối
chết.
-”Ngươi là muốn làm gì?” Tây Thần Ninh bạc môi khẽ nhếch, lúc
này hắn uy nghiêm vô cùng, không giống lúc trước ngã ngớn là cùng một
người.
-”Giao chức Võ lâm minh chủ cho ta, ta tha cho các ngươi một mạng” Lý Doanh Doanh vô sỉ đưa ra yêu cầu.
-”Bằng thực lực của ngươi mà cũng đòi ngồi lên chức Minh chủ võ lâm?” Thiên
Song Song giọng nói tràn đầy trêu chọc cùng khinh bỉ.
-”Haha, đương
nhiên. Nơi đây toàn bộ đều bị ta chôn thuốc nổ, chỉ cần một ngọn lửa
là.. Bùm...” Lý Doanh Doanh cười lạnh, hiện tại nàng ta chính là một cái điên tử không khác.
-”Được rồi, ta cho ngươi. Hiện tại ngươi đừng làm bậy” Thiên Song Song đạm mạc trấn an Lý Doanh Doanh.
-”Làm sao ta có thể tin ngươi?” Lý Doanh Doanh mắt bỗng hiện lêm một chút thị huyết, điên cuồng.
-”Ngươi muốn như thế nào?” Thiên Song Song không có kiên nhẫn hỏi.
-”Ngươi chết” Lý Doanh Doanh lạnh lùng thốt ra.
-”Ngươi đừng có mơ” Đông Y Ly khốc khốc nói, muốn đụng đến người của hắn, nàng ta không có tư cách.
-”Đúng vậy, ngươi đừng hòng đạt mục đích” Bắc Thần Tử Yên bạc môi khẽ nhếch kiên định nói.
-”Hai ngươi chính là mê luyến nàng ta, haha. Thế thì cùng nàng chết đi” Lý
Doanh Doanh cười lạnh, lòng ganh tỵ không ngừng bộc phát. Phẫn hận, tại
sao bọn hắn lại thích Thiên Song Song lại không thích nàng.
Lý Doanh
Doanh đơn giản phất tay áo, một trăm hắc y nhân từ trong góc phố bay ra
nhắm thẳng vào Thiên Song Song mà đánh lên, mỗi chiêu đều là sát chiêu.
-”Các ngươi không có tư cách đụng đến nàng” Đông Y Ly lãnh khốc nói, huýt sáo một cái mười cái hắc y nhân liền xuất hiện, Bắc Thần Tử Yên cũng không
yếu thế vỗ tay ba tiếng mười cái hắc y nhân cũng xuất hiện.