-”Được rồi, ngươi có thể hay không cứu hắn” Thiên
Song Song chỉ tay về phía Thủy Ngọc, xong lại sợ Tống Doãn không cứu lại nói thêm “Hắn cùng ta có liên hệ, hắn chết, ta chết”
-”Uh, để ta xem” Tống Doãn trao nàng cho Mặc Tư Thủy trong coi, Mặc Tư Thủy vô cùng vui sướng tiếp nhận.
Kỳ thật Tống Doãn cũng am hiểu y thuật nhưng là hắn cũng không hội cứu
người, chỉ những việc liên quan đến nàng hắn mới ra tay thôi.
Tống
Doãn nhìn sắc mặt Thủy Ngọc trắng bệch dọa người, đem một phần chân khí
truyền vào người hắn, cuối cùng đem một viên dược ném vào miệng Thủy
Ngọc.
Thủy Ngọc hô hấp ngày càng dồn dập, mồ hôi như thác đổ, nhưng là Thiên Song Song tin tưởng Tống Doãn nắm lấy tay Mặc Tư Thủy
cấp cho hắn một sự an tâm. Ba người nhìn Thủy Ngọc chờ đợi.
Một khắc
thống khổ rên rỉ, cuối cùng Thủy Ngọc thở gấp một hơi rồi bỗng mở mắt.
Hô hấp bỗng trở nên vững vàng hơn, cơ thể bỗng nhiên sảng khoái lạ
thường, giờ phút này Thiên Song Song cũng cảm thấy cơ thể nàng đổi khác.
-”Cám ơn các hạ ra tay tương trợ” Thủy Ngọc nhìn Tống Doãn lộ vẻ cám ơn,
vương giả khí toát ra giống như là người vừa rồi yếu đuối không phải là
hắn một người.
-”Chỉ là giúp nàng” Tống Doãn bạc môi lạnh lùng phun
ra hai chữ, nhìn đến Thiên Song Song đứng bên cạnh Mặc Tư Thủy có chút
khó chịu, đem tay nàng giữ lấy hắn mới hiện ra một chút tươi cười.
Mặc Tư Thủy bị cướp người ngọc có một chút mất mác, buồn bã nhưng hắn cố
che giấu “Mọi người cũng mệt mỏi, chúng ta về nghỉ ngơi đi”
Thiên Song Song nhìn Tống Doãn cứ dán đôi mắt tại người nàng có chút khó chịu cuối cùng thầm mắng một câu xú nam nhân.
Bốn người rất nhanh trở về phòng, Tống Doãn chính là đi theo Thiên Song
Song không có ly khai, Thủy Ngọc cùng Mặc Tư Thủy nhìn hắn cực kì không
thích.
-”Tống công tử, ngươi là nam nhân làm sao có thể trụ cùng
phòng với Thiên nhi” Mặc Tư Thủy chính là chán ghét Tống Doãn, vừa khích tướng, vừa thay đổi cách xưng hô với Thiên Song Song.
-”Đúng vậy, đúng vậy. Nam nữ thụ thụ bất thân” Thủy Ngọc lúc này rất giỏi đệm
xướng. Hắn cũng không thích Tống Doãn bám lấy nàng.
-”Xin lỗi nhị vị, các ngươi không biết rồi, nàng chính là định mệnh của ta, trên người
nàng Nguyệt kiếm từ khi nhận chủ là không thể rời, đương nhiên ta phải
cùng nàng cùng trụ” Tống Doãn hừ lạnh liếc trắng hai nam nhân không
khách khí thản nhiên nói.
-”Ngươi...” Mặc Tư Thủy mặt than tức giận, không thể nói được câu nào.
Thủy Ngọc bá đạo xông đến trước mặt Thiên Song Song, bỗng nhiên nhẹ nhàng
khép nép đưa tay “Thiên nhi, ngươi cho ta mượn Nguyệt kiếm vài ngày được không, ta muốn đem về phòng hảo hảo nghiên cứu“.
Tống Doãn nghe xong khuôn mặt đen như đáy nồi, ủy khuất cầm tay nàng “Thiên nhi, ta không đi, ta muốn bên cạnh ngươi”
-”Thiên nhi, ta cùng Ngọc xem xem” Mặc Tư Thủy lúc này cùng Thủy Ngọc là kẻ xướng người hò.
Thiên Song Song khó xử vô cùng, cuối cùng đành cười gượng với Tống Doãn, dỗ
dành hắn “Ngươi chịu khó đêm nay trụ cùng bọn hắn, dù gì chúng ta nam nữ chưa thành thân há có thể ở chung. Ở đây ta mang danh là phu nhân, nếu ở chung với nam tử khác Thủy nhân sẽ xem ta như thế nào“.
Tống Doãn nhìn nàng khó xử không biết nghĩ cái gì, cuối cùng mím môi nghe theo, trở về trong kiếm nghỉ ngơi.
Thủy Ngọc cùng Mặc Tư Thủy đắc ý mang Nguyệt kiếm rời đi.
Một ngày nữa lại trôi qua, sáng hôm sau Thiên Song Song được hai phụ nhân mời đi dùng bữa cùng Mặc Tư Thủy và Thủy Ngọc.
Hai tên kia không có một chút tinh thần, hai mắt thâm quầng như gấu trúc nhìn cực dễ thương. Thiên Song Song bụm miệng cười.
-”Ngươi cười gì?” Thủy Ngọc giận dữ lấy vương giả khí ra áp bách.
-”Đâu có gì” Thiên Song Song phủ định.
-”Không có mới lạ” Thủy Ngọc liếc trắng nàng một cái, nhìn qua Mặc Tư Thủy cuối cùng hắn lại không nhịn được cười sặc sụa, mà đối mặt với Thủy Ngọc Mặc Tư Thủy xem xong cũng lại cười ha hả.
-”Ngươi..”
-”Ngươi..”
Mặc Tư Thủy cùng Thủyy Ngọc cảm thấy một đầu quạ đen bay qua.
Hai bọn hắn không lẽ nào.
Mặc Tư Thủy cùng Thủy Ngọc chạy đến tìm một chiếc gương soi soi, bọn hắn
hai cái đại nam nhân không có thường soi gương, sáng nay cảm thấy người
hầu có một chút nghẹn họng nhưng là không có để ý, hiện tại bọn hắn đã
hiểu lý do.
-”Không cho ngươi cười” Thủy Ngọc giận dữ không biết nói
gì, nhìn Thiên Song Song cười liền bạo phát đem đồ ăn nhét vào miệng
nàng.
Mặc Tư Thủy muốn khóc không ra nước mắt, hình tượng đẹp của hắn chính thức sụp đổ. =))
Nhìn là biết có người gây chuyện, mấy ngày sau đó bọn hắn vẫn là cố ý đem
Tống Doãn tách ly Thiên Song Song, và kết quả là liên tục mấy ngày bọn
hắn lại bị giày vò đến sáng.
Tống Doãn ảo mị nhân chính là một cái
chân chính ảo thuật, hắn chỉ đùa đùa Mặc Tư Thủy cùng Thủy Ngọc thôi,
hiện tại năng lực hắn có thể di chuyển được trong vòng bán kính 100m, mà phòng Mặc Tư Thủy cùng Thủy Ngọc hiện tại trụ là cách vách nhau a.
Đáng lẽ Mặc Tư Thủy có phủ riêng, nhưng là ham hố nhìn mặt Thiên Song Song
nên chuyển vào trong cung, rốt cục đắc tội Tống Doãn, nếm đủ trái khổ.