Lần đầu tiên Tiêu Phong được nghe những lời này từ cô. Thì ra, đằng sau cô gái 18 tuổi hoạt bát, đơn thuần ấy lại là một đời sống nội tâm sâu sắc đến vậy. Dường như cái dáng vẻ lúc nào cũng tươi cười âý chỉ là cái vỏ bọc che giấu những suy tư thầm kín giằng xé trong tâm hồn cô.
Tiêu Phong không thể hiểu tại sao một cô gái mười tám tuổi lại có những suy nghĩ trưởng thành đến thế.
“Băng Hy, vậy em có muốn thực hiện ước mơ của mình không?” Tiêu Phong trầm mặc hỏi Diệp Băng Hy.
Diệp Băng Hy ngẩn người ra. Cô hoàn toàn chưa tin vào tai mình:
“ Anh ủng hộ em sao?”
“Cô bé ngốc này, anh không ủng hộ em thì ủng hộ ai? Hơn nữa, làm chồng của đại minh tinh không phải sẽ rất tự hào sao?”
“Anh không sợ em vào ngành giải trí sẽ bị cám dỗ à?”
“Anh tin em, càng tin vào năng lực của anh. Anh sẽ không bao giờ để chuyện đó sảy ra.”
“Nhưng ba mẹ em và hai bác nhất định sẽ phản đối.”
“Có anh ở đây, anh sẽ cùng em đương đầu.”
Nghe câu nói chắc nịch của Tiêu Phong làm Diệp Băng Hy cảm thấy trái tim thật ấm áp. Đúng vậy, có anh ở bên rồi cô còn sợ gì nữa chứ. Cô cũng đã trưởng thành rồi, cũng nên tự theo đuổi ước mơ của mình. Cô đâu thể cứ mãi sống vì người khác được. Cuộc đời của cô phải do cô tự mình quyết định, tự mình nắm bắt.
“Vậy ngày mai em sẽ nói việc này với hai bác và ba mẹ.” Diệp Băng Hy nhìn Tiêu Phong bằng ánh mắt đầy hi vọng.
“Được. Anh tin rồi họ cũng sẽ ủng hộ em thôi.“. Tiên Hiệp Hay
Anh ôm chặt cô vào lòng, hôn lên mái tóc thơm dịu của cô.
Chỉ một lát sau mà hơi thở của người bên dưới đã đều đều, Băng Hy ngủ rồi. Tiêu Phong ngắm nhìn cái vẻ mặt ngoan ngoãn khi ngủ của cô thật đáng yêu. Anh nhẹ nhàng nâng cô lên, bế lên phòng ngủ. Đặt cô nằm ngay ngắn trên giường, chọn cho cô tư thế thoải mái nhất, Tiêu Phong đặt lên trán cô một nụ hôn.
“Ngủ ngon!”
Nói rồi, anh nhẹ nhàng đi ra ngoài, đóng cửa cẩn thận.
Tiêu Phong không về phòng ngủ mà đến thư phòng. Để giúp cô thực hiện ước mơ thì đương nhiên anh phải có tiềm lực rồi. Anh lấy điện thoại gọi cho Cố Nam. Đợi một lúc sau, người bên kia mới nghe điện, giọng vẫn còn đang ngái ngủ. Dường như, anh ta vừa bị đánh thức từ một giấc ngủ say.
“Cái tên này, có biết bây giờ là mấy giờ không mà còn gọi cho tôi hả? Anh là đang xâm phạm giấc ngủ của tôi đấy. Có tin tôi báo cảnh sát không hả?”
“Tôi có việc muốn bàn với cậu.” Tiêu Phong dường như chẳng quan tâm đến những lời trách móc của Cố Nam, vào thẳng chủ đề chính.
“Việc gì mà nghe giọng cậu nghiêm túc quá vậy.” Cố Nam nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Tiêu Phong thì biết đây không phải là lúc đùa, nếu anh còn chưa muốn chết.
“Ngày mai, cậu hãy làm thủ tục mở một công ti giải trí đi. Cậu đứng tên, tôi góp vốn, lợi nhuận chia đôi. Thế nào?”
“Cái gì? Công ti giải trí sao? Cậu đùa tôi đấy à? Phong Đế từ bao giờ lại chuyển qua kinh doanh giải trí vậy?”
“Tôi không dùng danh nghĩa tập đoàn, mà dùng danh nghĩa Tiêu Phong nói chuyện với cậu. Chuyện này chỉ tôi với cậu biết.”
“Nghiêm trọng vậy sao? Rốt cuộc là vì sao? Cho tôi một kí do.”
“Băng Hy muốn gia nhập giới giải trí nhưng tôi lại không muốn cô ấy đầu quân cho mấy công ti khác ngoài kia.”
Cố Nam nghe xong sốc toàn tập. Cái tên này từ bao giờ lại vì một người phụ nữ mà suy nghĩ nhiều đến vậy.