Ở góc phòng có hai chiếc ghế sofa đôi, và một chiếc bàn đá màu trắng nằm giữa hai chiếc ghế sofa.
Khi hai người vào đến, Khương Ninh đang ngồi trên sofa, đang cằm kéo tỉa bó hoa vừa cắt xong.
Khi nhìn thấy bà Lãnh, bà ấy không cảm thấy bắt ngờ, liền cười và nói: “Tôi đoán bà đến rồi chắc chắn sẽ qua đây, mau ngồi xuống đi, tôi sẽ cắt xong ngay thôi.”
Trong chớp mắt, nhìn thấy Lâm Song Song bên cạnh bà Lãnh, bà Khương Ninh dừng tay: “Đây là …. con dâu của tôi!”
Con dâu!
Vậy chẳng phải là … Lâm Song Song!
Chị họ của Lâm Quán Quán?
Khương Ninh ngây người ra một lúc, không ngừng quan sát Lâm Song Song Cũng tốt…..
Trông chẳng giống với Lâm Quán Quán, Lâm Quán Quán đẹp hơn… Cô này thì bình thường, không xấu, cũng được tính là có nhan sắc tương đối ở mức hơn trung bình một ít.
Trong khi Khương Ninh nhìn Lâm Song Song, Lâm Song Song cũng nhìn Khương Ninh.
Nhìn thấy Khương Ninh, trong lòng cô ấy chỉ có kinh ngạc.
Khương Ninh….
Mặc dù đã ngoài năm mươi, nhưng da của bà ấy vẫn căng mịn, làn da rất trắng, trông như là mới hơn 30 tuổi.
Lâm Song Song cảm thấy ghen ty.
Cô ấy liếm đôi môi của mình.
Đây chính là mặt lợi của việc có tiền!
Cô sực tỉnh và vội vàng chào hỏi: “Chào bác, con là Lâm Song Song.”
“Ngồi đi!”
Lâm Song Song khôn khéo ngồi bên cạnh bà Lãnh.
Rất nhanh.
Người giúp việc liền mang đến 3 tách cà phê nóng, bà Lãnh và Khương Ninh vừa nói chuyện vừa uống cà phê trong bầu không khí thanh tịnh.
Lâm Song Song vừa uống cà phê giữa không gian bên trong là một biển hoa, bên ngoài hoa tuyết bay bay….. cô ấy lại ghen tị.
Người có tiền thật biết tận hưởng cuộc sống mà.
Trong khi.
Bà Lãnh đi vào nhà vệ sinh, trong phòng chỉ còn lại Khương Ninh và Lâm Song Song.
Do Lâm Song Song căng thẳng nên tay ướt đẫm mồ hôi.
Đừng nhìn vào cuộc sống giàu có hiện tại, khi còn nhỏ cô ấy đã trải qua bao nhiêu cực khổ, do môi hoàn cảnh mà cô ta từ nhỏ đã tự tí.
Bây giờ, đối với những người kém cỏi hơn thì cô ấy cảm thấy vượt trội nhưng đối mặt với một quý bà siêu giàu như Khương Ninh, sự tự ti trong lòng cô ấy từ một cây non, trong tích tắc đã trở thành một cái cây cao chót vót.
Cô ấy muốn nịnh nọt Khương Ninh, nhưng thật ra cô ấy không dám nói lời nào.
Trong im lặng.
Vẫn là Khương Ninh mở lời trước.
Khương Ninh bỏ kéo từ trên tay xuống, dùng giấy báo gói lại những bông hoa đã cắt tỉa, lúc này bà ấy nhìn Lâm Song Song.
“Cô là Lâm Song Song?”
“Vâng đúng ạ, thưa phu nhân.” Lâm Song Song căng thẳng,cỗổ họng của cô thắt lại.
Khương Ninh cười: “Đừng lo lắng, tôi không ăn thịt người.”
*Phu nhân, bà thật là biết nói đùa”
* Cô đúng là đứa trẻ ngoan, mẹ cô thật may mắn khi có một đứa con dâu như cô.”
Lâm Song Song được khen ngợi, cười thầm trong lòng.
“Phu nhân bà quá khen rồi.”
Khương Ninh nhìn cô ta và hỏi thêm.
“Tôi có hai người con trai, hiện tại đang độc thân, trong nhà cô còn có chị em nào khác không?”
Lâm Song Song trước đây có mối quan hệ tốt với Lâm Vi.
Đối với việc của Lâm Quán Quán, cô ấy đều được nghe và tìm hiểu từ Lâm Vi.