- E hèm.... - Tsunade lần nữa hắng giọng phá nốt số không khí mờ ám cò lởn vởn trong phòng.
Bà đưa mắt nhìn về hai người mới ban nãy còn..... nằm đè lên nhau, nay tạm thời đã ngồi ngay ngắn dậy, giữa hai người miễn cưỡng gọi là có khoảng cách, thì ngao ngán lắc đầu thở dài.
Tch Tch..... Giới trẻ ngày nay.....
- Hn..... Có chuyện gì? - Sasuke thái độ bình thản như không có chuyện gì xảy ra, nhưng giọng nói không che giấu bực bội.
Nhiều khi hắn nghĩ rằng hình như bọn họ không có duyên với cái gì gọi là riêng tư thì phải, cứ đến cao trào là lại có vấn đề chen ngang.....
Sakura thì không bình tĩnh được như ai đó, mặt nàng từ nãy giờ đỏ rực lên, nóng đến gần bốc khói rồi, chỉ mong có cái lỗ nào sâu cho nàng chui xuống. Đời nàng có thể nhục hơn được nữa không, bị người ngoài nhìn thấy họ sẽ nghĩ gì về nàng??? Ôi danh dự của tôi......
- Tôi đến đưa cháo với thuốc.
Nói rồi bà tiến lại, đặt khay cháo nóng hổi, bốc hơi nghi ngút lên tủ đầu giường, bên cạnh là vỉ thuốc.
- Cô Haruno, cô cảm thấy thế nào rồi?
- Hả? Sao cơ? - Sakura vốn đang đầu óc trên mây trên gió thì bất ngờ bị kéo xuống, giật phắt mình ngơ ngác nhìn bà.
- Cô còn đau bụng không? - Tsunade vẫn kiên nhẫn hỏi.
- À không..... không! Hết rồi - nàng lúng túng trả lời.
Kì lạ là lúc nhìn thấy Tsunade, tự nhiên Sakura cứ thấy quen quen, hình như gặp ở đâu đó rồi thì phải. Hừm..... Nhưng mà ở đâu?
Trong lúc Sakura lục tung trí nhớ lên thì Sasuke đã đuổi khéo Tsunade ra ngoài rồi. Căn phòng rộng thênh thang lại chỉ còn lại hai người.
- Há miệng ra nào.
Bất ngờ một thìa cháo nóng đưa đến trước mặt Sakura làm nàng khó hiểu nhìn đến người cầm thìa, liền há hốc mồm, mắt trợn tròn, mặt xanh lét.
'Ôi mẹ ơi, boss tối cao, người đàn ông đẳng cấp nhất thế giới đang.... hạ mình đút cháo cho con? Đây đúng là ác mộng kinh khủng nhất đời con rồi! ToT' Tiếp xúc nhiều với hành động thân mật của hắn quá đâm ra làm nàng hơi hãi.
Có một sự thật mà nàng quên mất là có hàng trăm triệu thiếu nữ mơ được hắn đút cháo cho mà còn không được! Nàng đây lại coi là ác mộng! Người khác thì mong được hắn chạm tới dù chỉ một cái, nàng đây thì lại cầu hắn tránh xa ra còn không kịp! Đúng là ngược đời.....
Sakura nghiêng đầu né tránh thìa cháo, cười gượng gạo lắp bắp:
- T.... Tôi tự.... tự ăn được.... Không phiền đến Ngài