Bàn tay đặt lên môi của Hoàng vẫn giữ nguyên.
Tay còn lại của Giao Linh di chuyển từ từ, dừng lại trước ngực Hoàng.
“Anh bị đâm?!?”
Hoàng lại gật đầu.
“Cho nên chỗ này mới đập nhanh thế à?”
“Hic...”
“Vết sẹo xấu xí... Anh đừng lo, hàng ngày em sẽ lấy nguyên khí của mình, giúp cho nó dần dần biến mất.”
“Ừ ừ...”
“Hihi...”
Cô lại cười.
“Giao Linh...”
“Dạ?”
“Cô... À, em, có thể bỏ tay ra và tránh xa người anh một chút không?”
“Vâng... Anh không thích ạ?”
Giao Linh ngẩn người, buông cả hai tay ra phía sau, lùi lại ba bước.
“Không phải không thích, nhưng mà... Chậc chậc...”
“Dạ?”
Cô lại ngẩng đầu lên.
Sao lúc nào cũng dạ thế nhỉ?
“Thôi không có gì... Giờ anh giúp em làm một con búp bê vải, ban ngày chui vào, ban đêm chui ra cho dễ ẩn nấp. Hàng ngày anh để một bàn thờ nhỏ, chịu khó được mẹ anh dọn dẹp thắp hương cho.”
“Vâng... Giao Linh cảm ơn anh.”
Hoàng ngồi lúi húi cắt cắt gọt gọt Đống vải vụn mất một buổi chiều, Giao Linh ngồi trên giường cậu, cầm một xấp giấy đủ màu sắc, cắt cho mình mấy bộ váy áo.
“Xong rồi đây.”
Hoàng giơ con búp bê ra trước mặt Giao Linh, cười cười.
“Eo, xấu thế...”
-_-
“Ờ... Chịu khó đi thôi. Cái em cần chỉ là một chỗ trú thân.”
Giao Linh gật gật.
Hoàng cười cười, lấy tay rạch một đường cho máu rỉ ra, nhỏ ba giọt máu tươi vào con búp bê.
“Em vào thử xem.”
Cái việc làm một con búp bê vải này là do lão Long khởi xướng. Ông bảo hàng ngày cũng thờ cúng nó, không chóng thì trầy, cứ kệ nó, rồi nó cũng sẽ bỏ đi thôi.
“Thoải mái lắm ạ.”
“Thế thì tốt.”
Giao Linh chui ra ngoài, cười cười với Hoàng.
“Ở luôn trong đấy đi, khi nào đến đêm rồi mới ra.”
-_-
“Dạ.”
Cậu ngán ngẩm nhìn con búp bê, cất lên góc tủ đựng quần áo.
Mẹ cậu nay có hẹn với người vay lãi, dặn cậu tự hâm nóng đồ ăn, nhưng bệnh lười tái phát, nên Hoàng lên giường, với ý định ngủ một giấc đến sáng mai mới dậy.
Nửa đêm canh ba, một mình Hoàng trong căn phòng, đang say giấc.
Một luồng khí lạnh thổi qua gáy cậu.
“Anh Hoàng ơi...”
Hoàng cựa mình, hé mắt lên.
“Aaa... Ưm...”
Giao Linh chui ra khỏi con búp bê từ khi nào, mặc một chiếc váy màu trắng, đứng bên mép giường, lấy tay chặn miệng Hoàng lại.
“Em là Giao Linh đây, đừng hét nữa, mẹ anh thức giấc bây giờ...”
“Em sao thế?!?”
“Em buồn lắm, anh dậy ngồi chơi với em.”
Buồn?!?
Đây rõ ràng là mang đầy đủ các tính chất biểu hiện của một con người, tại sao Giao Linh lại có?!?
Hoàng ngán ngẩm mở điện lên, Giao Linh đã ngồi lên giường từ lúc nào.
“Váy trắng hử?”
“Dạ. Em mới cắt hồi chiều. Anh thấy có đẹp không?”
Cô đứng lên, xoay một vòng trên giường.
“Đẹp...”
Hoàng ngẩn ngơ.
Kh... Khoan đã!?!?
Sao cứ giống như đang yêu đương vụng trộm thế này?!?