Cô nhẹ nhàng đi đến chỗ Chu Tước đang ngủ mà ngồi xuống, dồn tất cả linh lực vào tay phải nhẹ nhàng ấn lên người Chu Tước
Miệng không ngừng gọi
“hỡi Chu Tước thần thú đang ngủ say, đã đến lúc ngươi thức tỉnh rồi, ta là Lạc Vu Tuyết, ra lệnh cho ngươi tỉnh dậy”
Linh lực vừa vào cơ thể, đôi mắt uy nghiêm đang nhắm chặt kia mở bừng ra, cô đã chuẩn bị sẵn tinh thần chỉ cần Chu Tước tấn công cô sẽ phòng thủ
Những người phía sau cô cũng hồi hộp tim nhảy lên không ngừng
Nhưng đợi qua thật lâu Chu Tước chỉ mở to mắt trừng trừng nhìn cô bỗng nhiên cất giọng nói trẻ con non nớt lên
“mẫu thân, người là mẫu thân sao”
“mẫu thân ôm ôm”
Mọi người cùng nhau thở phào nhẹ nhõm, cô cũng cười cười, dịu dàng vuốt ve bộ lông màu đỏ mềm mại của Chu Tước
“đúng vậy, ta là mẫu thân của ngươi, sau này ngươi sẽ tên là tiểu Kim”
Chu Tước to lớn ở trước mặt mọi người biến hoá thành từ từ nhỏ lại cho đến cuối cùng thành một bé trai vài tháng trắng trẻo mũm mĩm đáng yêu, bò ngay đến chân cô mà ôm chặt
“mẫu thân, tiểu Kim muốn ôm, ôm”
Nghe tiếng trẻ con non nớt cộng thêm hình hài trẻ nhỏ đáng yêu làm sao cô cầm lòng được, cúi người xuống bế tiểu Kim lên, tiểu Kim nhân lúc này ôm cổ cô xuống mà hôn lên mặt cô, những nam nhân phía sau đen mặt, nhưng vì tiểu Kim là trẻ con cho nên không trách, nhưng vì nghĩ tiểu Kim là trẻ con cho nên cuộc đời của họ sẽ khổ dài dài
Đã thu phục được Chu Tước nên cô và mọi người đi ra ngoài
*Chính sảnh Đức Hiên cung
Khi mọi người vừa ngồi xuống thì cung nữ đi vào báo với Chu Thiên Kỳ có tứ phi cầu kiến, lúc trước vì là thái đế, thái hậu còn đang hôn mê cho nên hắn không cho họ đến, bây giờ thì hắn đã là người của cô cho nên không dám tự ý viết định, chuyển mắt nhìn sang cô ý dò hỏi
Cô chỉ bưng trà lên nhấp một ngụm rồi nhướng mắt về phía thái đế thái hậu, ý là hắn có thể hỏi ý kiến họ
Hai người họ thấy cô đã đồng ý nên cũng không phản đối, cho triệu tứ phi vào cung
Cả bốn người, Hiền phi, Lương phi, Thục phi và Đức phi cùng nhau thướt tha đi vào điện
Cùng nhau nhún người cúi đầu cung kính nói
“chúng con thỉnh an thái đế thái hậu, hoàng thượng, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế”
Họ điều xưng hô thái đế thái hậu chỉ có một mình Hiền phi tự xưng phụ hoàng mẫu hậu
Thái hậu đợi họ gọi xong thì đập bàn nổi giận
“Hiền phi to gan, ai cho ngươi lá gan để có thể loạn xưng hô, phụ hoàng mẫu hậu là từ để một phi tử nho nhỏ như ngươi gọi sao, quy tắc trong cung ngươi chưa học sao, à, hay là ngươi đã muốn leo lên vị trí hoàng hậu này”
Ngưng một tí thái hậu cầm lên ly trà đập vào người Hiền phi
“ta cho ngươi biết nghĩ cũng đừng nghĩ”
Những người có mặt ở đây điều kinh ngạc, tam phi còn lại đã sợ đến xanh mặt, còn Hiền phi thì trán bị chén trà đập vào chảy máu, nước trà nóng còn dội thẳng vào mặt cô ta
Cô ta đứng hình ngơ ngác, qua một lúc thì bắt đầu khóc lóc như hoa lê đoái vũ, rất là uất ức mà nói
“mẫu, thái hậu con..con không dám có ý đó, con chỉ là..chỉ là nhất thời quên mất”
Thái hậu hừ lạnh
“thôi đi, trừng phạt đã trừng phạt rồi, ta không truy cứu nữa, ta triệu kiến các ngươi là vì ta muốn cho các ngươi gặp một người”
Nói rồi tay thái hậu chỉ sang cô, cười tươi giới thiệu
“đó là Thủy Linh, hoàng hậu tương lai của Chu Tước đế quốc, vài tháng sau sẽ cử hành đại lễ sắc phong, bây giờ các ngươi gọi hoàng hậu cho quen đi”
Hiền phi nhìn sang thấy người thái hậu nói là cô nhất thời chết lặng, nhỏ giọng lầm bầm
“là cô ta, cô ta là hoàng hậu tương lai, không thể nào, cô ta không có gia tộc, không có thực lực, ta nhất định sẽ không để yên chuyện này”