Chương 7.
P/s: Ngày 30/04 và 01/05 vui vẻ nha mấy bạn. Hehe, ta sẽ lười trong mấy ngày này, bởi vì cũng muốn nghỉ lễ như mọi người mà
hahaha *icon cười ra nước mắt* hihi^^~~~
***
“Tôi thích cậu ta.”
“Thích?”- Sư Tử đen mặt, lập tức kéo Song Tử về phía bàn trống, không thèm quan
tâm nữa, thích con bọ cạp bạn cậu hay thích gì cũng kệ.
“Đồ du học sinh đáng ghét.”
Cậu cũng là du học sinh đấy Trịnh Song Tử!!!! Tiết học dài lê thê mà cứ
ngồi nguyền rủa trong đầu, tự hỏi bản thân đối xử không tệ với cô nàng
Kim Ngưu kia mà sao cô ấy lại giống như căm ghét cậu. Vậy là chẳng mấy
chốc trang giấy trắng có một từ “Hate” rồi dần dần xuất hiện
nhiều hơn, nhiều hơn đến mức trang giấy trắng kín không có chỗ viết
khiến chữ cái còn chất chồng lên nhau, chướng mắt kinh khủng.
Vậy
đấy, sau câu nói vô tình này, Phượng Kim Ngưu bị hai bạn Song Tử và Sư
Tử tẩy chay. Có những giai đoạn nói gì cũng vô ích, xin lỗi, cảm ơn, tạm biệt, hối tiếc hay là gì ... thì tất cả đều vô nghĩa.
Đối diện
với không khí có phần ngột ngạt vì được hai bạn Song Tử và Sư Tử kia làm màu, làm quá mọi thứ lên thì Thiên Yết tỏ ra khá bình thường. Cậu ta
trong chuyện này không hề đồng cảm cho nhân vật Phượng Kim Ngưu đang
ngồi cắn bút với tiết học đầu tiên ở Mỹ của cô nàng đã thế còn lợi dụng
tình thế mà tránh phải ngồi chung bàn với tên bạn thân nhiều lời thi
thoảng hay phát điên vì nghĩ mình là trung tâm, là cái rốn của vũ trụ -
Sư Tử, quý ngài Leo Shelton.
Tiết học đầu tiên trôi qua, Kim Ngưu
thì lười biếng chẳng buồn giải thích cái câu lỡ miệng khi tranh chỗ ngồi với Song Tử hay Sư Tử nữa, cốc nước đã đổ đi thì muốn lấy lại cũng
không còn nguyên vẹn chỉ còn cách lấy thêm cốc nước mới, thôi cứ để hai
tên kia hiểu lầm hiểu gì theo ý bọn họ đi, Phượng Kim Ngưu cần tìm thư
viện trường đã.
Loanh quanh gần 10 phút tìm kiếm vị trí thư viện
theo bản đồ của D.E Schools cuối cùng Phượng Kim Ngưu cũng tìm thấy chỗ
mình cần tìm. Thư viện ở D.E Schools khá lớn, chứa rất nhiều, rất nhiều
những gian sách để học sinh có thể tha hồ tìm hiểu về bộ môn mình yêu
thích.
Kim Ngưu nhanh chóng bước vào thế giới sách ở đó, không
gian khá tĩnh lặng, vài học sinh thảo luận bài cùng nhau, cũng có một số ít ngồi tựa người vào bệ sách đắm mình trong thế giới riêng của họ.
Mọi thứ thật tuyệt, và Phượng Kim Ngưu cực kỳ thích môi trường tĩnh lặng
này, ai làm việc của người ấy, không bận tâm đến tiếng ồn ã bên ngoài.
Mỹ quả không uổng khi nhận cho mình cái danh xưng thành phố Thiên Đường, Kim Ngưu lúc này rất thích Thiên Đường ấy.
“Hi.”
“Ồh, hi!”
Người vừa chào hỏi qua loa với Kim Ngưu là Đại boss Bảo Bình, anh ta lại uống nhầm thứ gì sao?
“Anh tìm sách ạ?”
“Yes, em cũng thích sách?”
“À, vâng ... mà anh tìm sách gì vậy?”
“Chính trị, còn em?”
“Luật kinh tế!”- Kim Ngưu cười gượng gạo. Ngưng cái màn hỏi nhau như vậy đi
nhé, cô những tưởng anh chàng Bảo Bình này kiệm lời lắm mà. Thật khó
đoán tính cách của bọn con trai.
“Hey, Bảo Bình ... ủa bạn gái mày hả?”
Một anh chàng người Mỹ cầm trên tay quyển sách tiến gần về phía Kim Ngưu và Bảo Bình, mái tóc anh ta xoăn bồng bềnh màu gỗ mun cắt tỉa gọn gàng làm bật lên đôi mắt màu xanh ngọc lấp lánh giống nam diễn viên đóng vai
chính Kyle của phim Kyle XY, anh ta cao gần bằng chàng trai đột biến một trăm chín mươi hai centimet Bảo Bình Einstein, vậy nên giữa khoảng
trống cách nhau bởi những giá sách cao ba mét Kim Ngưu với thân hình con nít một mét sáu trông thật nhỏ bé.
“Không phải, đừng đoán bậy.”-
Bảo Bình tiện tay cốc quyển sách chính trị quốc gia dày 800 trang vào
đầu thằng bạn mình làm cậu ta hơi mất thăng bằng, mặt phụng phịu bất
bình.
“Giữ gà bông chặt thế! Này, em tên gì vậy?”
“Phượng Kim Ngưu.”
“Anh là Libra Cabot. Gọi anh là Thiên Bình nhá!”
Anh chàng phiên bản phụ của Kyle - Libra Cabot nở nụ cười toả nắng, khiến
trái tim thiếu nữ đập những hồi thật mạnh, khó khăn lắm Kim Ngưu mới
nhấc khoé miệng lên được cũng là lúc Bảo Bình chào tạm biệt cô và như
trách nhiệm phải làm, đưa tay kéo con sói giả nai Libra Cabot đi theo
cậu.
“Whoa, cái anh Thiên Bình ấy chắc hẳn là anh em song sinh thất lạc của Matt Dallas (Nam chính phim Kyle XY) người gì đâu mà đẹp quá trời vậy chứ? Không biết anh ấy đã có vị hôn phu chưa?” @.@
Bốp...
Mải nghĩ linh tinh, cả chồng sách va vào người Kim Ngưu làm cô nàng mất
thăng bằng ngã cái phịch, mông tiếp đất mẹ một cách đau đớn. Thấy cô
nàng nhăn mặt vì đau người kia va vào cô lập tức hạ cả chồng sách còn
sót lại trên tay mình xuống đất một cách cẩn thận, tử tế đỡ cô đứng dậy
rồi luôn miệng xin lỗi.
“Cái máy xin lỗi lắp vào miệng anh ta chắc? Làm ơn ngưng ngược đãi lỗ tai tui à nha!!!”- Đấy là Phượng Kim Ngưu chỉ dám nghĩ trong đầu thôi chứ đâu to gan nói ra suy nghĩ mâu thuẫn với bên ngoài.
“Không sao đâu.”
“Em tên gì, tôi đưa em về lớp nhá?”
“Không cần. Chỉ là một sự cố nhẹ thôi. Đừng lo lắng, tôi có thể tự đi được.”
Kim Ngưu đã có ý định chuồn đi thẳng lại thấy anh bạn hơi cao hơn cô một
chút này túm lấy tay áo mình, dứt khoát bảo cô đợi anh ta một chút,
không nhanh không chậm dúi vào tay cô tờ giấy ghi nhớ rồi mới an tâm để
Kim Ngưu đi.
Cự Giải Jackson, sinh viên năm ba, số điện thoại: 709xxx4358.
“Ồh, con người này đúng là rắc rối.”
Kim Ngưu rời khỏi thư viện với một vài cuốn sách được mượn về, vừa đi đường vừa cắm tai nghe nhạc, cũng không quên lôi sách ra đọc qua loa, đánh
dấu những nội dung chính cần chú ý.
Ở một nơi không xa thành phố
Manhattan là mấy, căn biệt thự hắc ám nằm ngoài ngoại ô thành phố với
những tùm cây rậm rạp, tiếng cô trùng dường như không biết mệt mà kêu từ sáng tới tối, ngày này qua ngày khác. Không phải ngẫu nhiên người ta
gọi nó là căn biệt thự hắc ám, tại vì nơi đây chẳng có xe cộ đi qua mấy, nằm tách biệt ở ngoại ô, tựa như một lâu đài cổ bị giấu sâu trong rừng
rậm.
Bên trong căn biệt thự, chỉ có hai người ra vào và sống ở đó. Một ác quỷ được người ta nhìn ra với khuôn mặt góc cạnh hoàn hảo, nhưng luôn mang đôi mắt sâu xa khó hiểu, hắn ngày ngày trốn trong căn biệt
thự, lười nhác tiếp xúc với ánh sáng tự nhiên của mặt trời, lười nhác
chạm tay vào những bông tuyết đầu mùa mỗi khi Đông tới. Hắn hay chơi
piano vào nửa đêm, thật ghê rợn khi giữa đêm tối phải nghe thứ âm thanh
ma mị u khốc phát ra từ những phím đàn cũ trong phòng hắn. Bên cạnh hắn
là ông quản gia đã gần sáu mươi tuổi, mái tóc ngả vàng, làn da hơi nheo
quanh đôi mắt xám nhìn vào tưởng ông ấy đã già yếu nhưng thực ra còn rất tinh tường, ông ấy cứ cuối tuần lại ra khỏi căn biệt thự u ám kia để
hòa mình vào trung tâm thành phố Manhattan, mua những vật dụng và thức
ăn cần thiết dành cho hai người trong một tuần.
“Đã tìm ra cô ấy rồi.”
Bức ảnh được rửa đen trắng đặt trước phím piano bạc màu, ông quản gia cúi
người lôi ra tờ giấy ghi địa chỉ loằng ngoằng gì đó rồi lặng lẽ ra khỏi
căn phòng cũ màu của ác quỷ - người chủ mà ông ấy muốn trung thành đến
suốt đời này.
Thiếu niên mặc chiếc áo thun đen ngồi trên ghế gỗ,
đợi ông quản gia đi ra khỏi phòng mới từ từ cầm bức hình đen trắng kia
lên, ánh sáng mặt trời yếu ớt hất qua khung cửa tối màu khiến căn phòng
không thắp điện có phần hửng sáng hơn.
“Tìm thấy em rồi.”
Ác quỷ không nói, chỉ lặng nghĩ ngợi những suy nghĩ chân thực nhất của hắn lúc này ở trong đầu. Nổi bật giữa khung ảnh đen trắng kia là nụ cười
sáng rực của một cô gái đang cúi đầu đọc sách, tai gắn headphone mà
không hề hay biết đến thế giới xung quanh đang dịch chuyển.
Lý
lịch trích ngang: Ác quỷ - Virgo Swift hay được gọi là Xử Nữ bằng một
cách thân thiện. Hắn ta ghét ánh sáng, đã rất lâu rồi mất đi khả năng
giao tiếp với mọi người. Hắn ta cô độc sống cách ly với nhân loại trong
căn biệt thự hắc ám của mình, hắn được nhắc đến trong phần cuối truyện
bởi vì ... hắn sắp bước ra khỏi bóng tối, tiếp xúc với ánh sáng Mặt
Trời. Xin hết.
P/s: Có thể hơi khó hiểu nhưng ta sẽ không làm các
nàng thất vọng về sự xuất hiện của Xử Nữ. Comment điều bạn nghĩ về nhân
vật này đi nào, ai đoán đúng ta sẽ tặng phiên ngoại về Ngưu Xử. Are you
Ok?