Phí Tình Yêu

Chương 8: Chương 8




Một tuần liên tiếp Kim Ngưu về đến biệt thự Aqua Einstein cho tới khi ngủ vùi trong chăn là một tuần tưởng như địa ngục. Không phải nguyên nhân bắt nguồn từ việc bị Song Tử, Sư Tử tẩy chay mà từ Thiên Yết Moscovitz - kẻ cô nghĩ rằng sẽ được yên ổn khi giữ cậu ta bên cạnh và Đại boss Bảo Bình - người mà Kim Ngưu tưởng nói chuyện cùng nhau ở thư viện thì mối quan hệ được nới lỏng.

Nguyên nhân chính là Phượng Kim Ngưu làm gì cũng khiến hai tên này chướng mắt kinh khủng. Ví dụ như cô vừa đi học về, định lên phòng thì Thiên Yết hoặc có khi là Bảo Bình sẽ than một câu: “Ây, tắt điện đi kìa.” hoặc “Quên chưa khóa cửa kìa. Quay lại đi.” Ặc, hai tên khó tính này là sao mà cứ ám Kim Ngưu thế không biết được.

Thêm nữa, Kim Ngưu đâu có bắt bọn họ đi học chung đường cùng cô đâu mà có lẽ vì lý do đi học chung này mà bọn họ làm khó cô ở nhà cũng nên. Đại boss Bảo Bình hào phóng mua một chiếc xe đạp, bạn cùng bàn Thiên Yết cũng quyết định mua một chiếc, vì đang tẩy chay Kim Ngưu nên Sư Tử và Song Tử cả ngày bám lấy nhau rồi đi học bằng chiếc Lexus của quý ngài Leo Shelton.

Có khi Phượng Kim Ngưu ngồi xe Thiên Yết đi học, khi lại đi cùng Đại boss Bảo Bình tại vì hai người kia không độc ác đến mức bỏ rơi Phượng Kim Ngưu tới trường một mình.

Mệt mỏi vác cái bụng đói meo của mình xuống canteen cùng Thiên Yết, Phượng Kim Ngưu chán nản đứng xếp hàng theo dòng người. Hôm nay vì cô ngủ dậy muộn thế nên làm khổ bạn cùng bàn bọ cạp không kịp ăn thứ gì cả đã phải đèo cô đến trường. Đại boss Bảo Bình là sinh viên năm hai, hiển nhiên trong vụ này điềm tĩnh bỏ đi học trước, đúng là máu lạnh vô tình.”Cậu ăn gì? Bánh mỳ giống tôi hả?”- Thiên Yết khó chịu vò vò đám tóc màu cỏ úa của mình, cậu đang đói muốn ngất tới nơi rồi. Từ trước tới giờ có bao giờ rơi vào tình huống tồi tệ như vậy đâu chứ, từ ngày phải đi học cùng bạn cùng bàn Phượng Kim Ngưu cuộc sống của cậu có vẻ tồi tệ đi.

“Ờm.”

“Vậy ra đằng kia mua nước đi, tôi đứng xếp hàng thay cậu.”

“Yes.”

Kim Ngưu vui vẻ gật đầu, tiến về phía máy bán nước tự động gần quầy thức ăn nhanh Thiên Yết đang đứng xếp hàng.

Lúc trước vì không biết cách lấy nước ngọt kiểu gì mà Kim Ngưu dường như nhịn uống cả ngày trời. Bỏ tờ 100 USD vào máy mà tiền lại đi ra giống như tiền giả không bằng, sau này thắc mắc thì bạn cùng bàn Thiên Yết phải bất lực nhắc cô chỉ cần bỏ 1 USD là được, thế nên giờ có thể thoải mái lấy nước ngọt uống.

Bên ngoài, ánh nắng mặt trời gay gắt rọi thẳng vào vạn vật nhờ vậy mà nhìn bầu trời như cao và trong hơn. Vài đám mây trắng hờ hững trôi, cảnh vật hết sức nên thơ mộng. Dưới mái hiên nhỏ, cậu con trai có mái tóc màu vàng nhạt hơi rối, vài sợi chắn ngang tầm nhìn của đôi mắt màu xám. Cậu ấy cầm trên tay quyển sổ nhật ký màu đen và mẩu bút chì nhỏ, nghĩ ngợi về điều gì đó xa xôi.

Phía không xa chỗ cậu là sân bóng rổ, tiếng bọn con gái trong đội cổ vũ gào thét ồn ào khác biệt hoàn toàn không khí im lặng dưới mái hiên kia.

“Nhân Mã Fighting, Nhân Mã vô địch, Nhân Mã số một, Nhân Mã ... Nhân Mã.”

“Yeahh, Nhân Mã lại ghi điểm rồi, haha.”

Chàng trai vừa đưa bóng vào rổ cao một mét tám mươi tám. Thân hình tiêu sái với vài hạt mồ hôi vương trên trán. Cậu ta quay lưng về phía mười hai thành viên đội cổ vũ, đưa tay gần miệng khẽ huýt sáo một cái, nở nụ cười “happy virus” khiến đám con gái càng phấn khích mà gào thét lớn hơn.

Cậu ta tên Nhân Mã Sagitta, ngôi sao của trường Daniel Einstein. Một cậu con trai được nhận xét là: “Tăng động” tại vì cậu ta rất tinh nghịch, luôn khiến người bên cạnh tiếp xúc với cậu ta có cảm giác vui vẻ. Cậu ta nổi tiếng trong trường từ khi còn nhỏ, nhắc đến trung tâm của đám đông chắc chắn cậu ta là người được nhận số phiếu bầu cao nhất. Nhân Mã Sagitta, nổi tiếng nhưng không kiêu ngạo, hòa đồng tinh nghịch nhưng không giả dối, cảm xúc của cậu ta ... là kiểu yêu ghét rõ ràng vậy nên người đối diện cực kỳ thích tính cách thẳng thắn của cậu ta.

Nhưng chẳng hiểu sao cậu ta lại rất không ưa cậu con trai đang ngồi dưới mái hiên kia. Bọn họ như hai hình ảnh đối lập, thế nên khi Nhân Mã - ngôi sao của trường nói ghét Ma Kết - nhân vật vô hình khét tiếng là kẻ lập dị ... tất cả mọi người trong trường bèn tẩy chay, cô lập Ma Kết Richter.

Trận bóng rổ kết thúc với kết quả đã biết trước, đội của Nhân Mã Sagitta thắng với tỉ số tuyệt đối. Đám con gái trong đội cổ vũ hò hét phấn khích chạy theo sau Nhân Mã và thành viên trong đội của cậu ta giống như đám người trước mặt chính là lẽ sống trên đời mà bọn họ tôn thờ chỉ sau chúa trời.

“Ể ... quý ngài hay nhặt cà rốt Mr.Richter đây mà.”

Ma Kết giật mình, nhét vội quyển sổ nhật ký và cây bút chì vào balô, toan bước khỏi nơi kinh dị này lại bị bọn con gái trong đội cổ vũ chặn đường, cậu ấy đành bất lực quay đầu lại, đối diện với đôi mắt khinh bỉ của Nhân Mã Sagitta.

“Uầy, Mr.Richter trùng hợp thật ... cậu tới cổ vũ cho đội tôi hả?”

Nhân Mã nhướng chân mày, chiếc áo ba lỗ màu đen rộng thùng thình của cậu ta lộ rõ những cơ bắp tuy không lực lưỡng nhưng lại mang nét săn chắc khỏe mạnh khiến người khác ganh tỵ.

Ma Kết đứng đối diện, im lặng ôm chặt ba lô của mình, chuẩn bị nếm trải cực hình bị kẻ đối diện quăng mạnh trái bóng rổ vào đầu. Nhân Mã sau mỗi trận đấu lớn đều ngang nhiên làm điều tồi tệ như vậy với Ma Kết. Nếu Ma Kết không xuất hiện trước mắt cậu ta thì sẽ lĩnh bóng thảm hại hơn nhiều, vậy nên Ma Kết xuất hiện ở lối đi về phòng tập của đội bóng là đợi bị Nhân Mã trọi bóng vào người.

Trái bóng rổ nhanh chóng xuất hiện, ngón trỏ cậu ta không dịch chuyển mấy nhưng lại khiến trái bóng trên đầu ngón tay xoay tròn với tốc độ chóng mặt. Đám con gái trong đội cổ vũ và thành viên đội bóng nhanh chóng tách ra xa, chiêm ngưỡng màn kịch hay.

Nhân Mã nhếch mép, miệng khẽ đếm như có lệ trước khi dùng toàn lực vào trái bóng, ném thẳng vào mặt Ma Kết: “One, Two ... Thr ...”

“Uida”

Chưa đếm đến ba, trái bóng đã nhanh chóng rời khỏi tay Nhân Mã, đáng tiếc nó không dừng trên đầu Ma Kết mà đáp vào mặt của một thiếu nữ đang gặm ổ bánh mỳ, lơ đãng bước qua đám đông. Thiếu nữ xui xẻo ấy ngã phịch xuống đất, nhăn mặt vì đau, lại một trường hợp bước ra ngoài bằng chân trái ớ?

“Ặc, bạn cùng bàn, hey ... không sao chứ?”

Thiên Yết đi phía sau, lập tức chạy tới đỡ Kim Ngưu đứng dậy, cậu khó chịu nhìn về phía trái bóng đang lăn lại nhìn về phía đám người trong đội cổ vũ và Nhân Mã Sagitta đang tròn mắt ngạc nhiên.

“Đau muốn chớt ...”

“Đã bảo đi nhìn đường rồi mà lại, chậc chậc.”- Thiên Yết lắc đầu cảm thương.

“Cậu còn nói hả?”

Kim Ngưu ngậm ngùi ôm đầu, cái chỗ quả bóng rổ kia đáp vào đau đến mức làm cô nàng hoa hết cả mắt, kẻ ác ôn nào thế hả trời, có bản lĩnh thì ném trước mặt người ta, lại còn dùng trò lén lút này, ác ôn nó vừa vừa thôi chớ.

“Hah, diễn viên đóng thế hả?”- Đội trưởng đội cổ vũ, Lana Taylor cầm quả cầu bông trên tay, hướng ánh mắt kinh ngạc về phía Thiên Yết và Kim Ngưu, tên lập dị Ma Kết tại sao lại may mắn tránh được trái bóng của Nhân Mã chứ, còn con bé xui xẻo kia nữa sao đang yên đang lành đi vào đúng hướng quả bóng của Nhân Mã đang ném làm gì.

“Cậu ... cậu có sao không?”

Ma Kết đứng như chôn chân tại chỗ, miệng ấp úng mãi mới diễn đạt được câu nói có ý nghĩa vào thời điểm này. Khóe mắt kinh ngạc nhìn Kim Ngưu lại nhìn cậu con trai ngay cạnh cô. Lồng ngực đập những nhịp phập phồng giống như chờ khoảnh khắc gặp lại cô gái kia đã từ rất lâu rồi. Ánh mắt hơi mọng nước, nhìn Kim Ngưu đầy chua xót, thà trái bóng kia bay vào cậu còn hơn là trúng vào đầu cô.

“Ừ, không sao, tôi ổn.”

Kim Ngưu bám lấy tay áo Thiên Yết đứng dậy, không nhìn đến chủ nhân giọng nói kia mà tiếc nuối dừng bên ổ bánh mỳ mới ăn được một nửa.

“Thằng ôn dịch nào ném bà mày? Có biết làm hỏng đồ ăn đáng tội gì không? Ở Châu Phi người ta còn không có kia kìa ... Có mắt để dùng chơi bóng mà không có mắt tránh cái người to lù lù của bà ra hả?”

“Xin lỗi cậu.”- Nhân Mã bước đến trước mặt Kim Ngưu, bắt gặp đôi mắt trong veo đen láy tựa viên ngọc trai đen kia của cô nhìn về phía mình, cả người như có dòng điện nhỏ chạy xẹt qua. Là cảm xúc kỳ lạ gì đây?

“Là cậu ném hả?”- Kim Ngưu trừng mắt nhìn, muốn chuốc giận đến tên Nhân Mã kia nhưng lại nghĩ sẽ chuốc phiền phức bèn nén cơn giận xuống đáy dạ dày.

“Ừ.”

“Đồ ngốc như cậu chơi bóng quả là phỉ báng thể thao nước nhà.”

Nói đoạn bỏ đi, không quên kéo tay Thiên Yết đi cùng. Phượng Kim Ngưu ngốc nghếch không ngờ vì câu nói trong lúc tức giận của mình mà cả trường Daniel Einstein hôm ấy trở nên náo loạn. Đội trưởng đội cổ vũ Lana Taylor quyết định tìm cho bằng được cái mặt cô ở trường để trả thù vì dám lên mặt xúc phạm cầu thủ bóng rổ nổi tiếng nhất trường, thần tượng của đám con gái không kể con trai. Nhân Mã cũng vì câu nói vô tình kia mà cả ngày im lặng, ai nói gì cũng gạt sang một bên không quan tâm, giống như một người đang đứng trên đỉnh vinh quang lại bị ai đó nói bất tài, không đủ tư cách nhận giải.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.