50, dụ [ hạ ]...
Ánh trăng xuyên thấu qua những khe hở trên song cửa sổ, vẽ trên mặt đất từng đường thẳng song song màu trắng bạc. Bình thường nhà vệ sinh công cộng rất ít người sử dụng nên tuy rằng nó cũ nát nhưng lại khá sạch sẽ. Sàn nhà trơn bóng, một chút cũng không nhìn thấy vết máu do hung án lưu lại, chỉ là mấy khối gạch bị đốt trụi là rõ ràng.
Lưu Bình An không bật đèn, hắn lo bị cảnh vệ tuần tra bên ngoài ký túc xá chú ý.
Nữ sinh đều thích chuyện xưa quỷ quái, nhất là chỗ tối tăm lại vừa có người chết như nơi này, hẳn là phải cảm thấy sợ hãi mới đúng. Nhưng Lạc Ti lại nghênh ngang đi vào, vẻ mặt sợ hãi một chút cũng không hiện ra.
“Nhìn xem, không có gì đặc biệt nha.” Lạc Ti trong WC đi vòng vòng, không có bất cứ phát hiện gì, liền ngồi lên cạnh bồn rửa tay.
Hiện trường không bị thanh lí qua, lại không có bất cứ manh mối nào. Lưu Bình An mở cửa gian bên cạnh, xem xét từng gian.
“Không có gì lưu lại đâu. Đám người Bộ Cảnh vệ kia ở trong này càn quét cả ngày rồi.” Lạc Ti ngồi trên bồn rửa tay đung đưa hai chân, hướng Lưu Bình An nói.
Quả thật như Lạc Ti nói, căn bản không có lưu lại bất cứ cái gì, thế nhưng trực giác nói cho Lưu Bình An, nơi này nhất định có cái gì đó. Cảm giác sởn tóc gáy này, thân thể không tự chủ được mà khẩn trương, có loại cảm giác chán ghét.
Loại cảm giác này giống như là...
Lưu Bình An đột nhiên xoay người lại, đối diện với Lạc Ti đã dí sát mặt tới.
“Thế nào? Giống như ta nói đi?”
Nữ sinh này tới gần như vậy tại sao hắn lại không phát giác được? Hoàn toàn vô thanh vô tức. Lưu Bình An toàn thân nổi da gà, lui ra phía sau nửa bước,“Quả thật không có gì.”
Hắn định vòng qua nữ sinh, ra khỏi gian phòng này, nhưng nữ sinh lại dùng tay chống cửa, ngăn trở đường đi của hắn.
“Không tìm thấy manh mối, định tay không trở về sao?”
Nữ sinh mặt dựa vào thật sự gần, hơi thở phả trên mặt hắn, song khí tức này cũng không phải cực nóng, mà băng lãnh trộn lẫn mùi hôi.
Một ý niệm nháy mắt chợt lóe trong đầu, Lưu Bình An đột nhiên ra taynhư thiểm điện, ngân quang chợt lóe, thân thể nữ sinh nhảy về sau tránh thoát công kích.
Chủy thủ ở giữa không trung vẽ ra một hình bán nguyệt, đâm thẳng hướng đầu nữ sinh. Người sau phần eo mềm mại như rắn, vặn vẹo về phía sau tránh thoát. Đồng thời hai tay vung lên kẹp lấy cổ tay Lưu Bình An, hai chân vọt lên, ném hắn đi.
Lưu Bình An cả người bị quăng ra, sắp va vào vách tường. May mắn lúc đang ở trên không hắn đúng lúc lộn người, hai chân đạp vách tường, tránh được va chạm. Trở tay cầm chủy thủ, làm ra tư thế phòng thủ.
“Là ngươi, ngươi chính là hung thủ! Ngươi đến tột cùng có mục đích gì?”
“Ai nha nha, ngươi đang nói cái gì nha? Vì cái gì cho rằng ta là hung thủ? Hung thủ không phải là nam sao?” Nữ sinh tươi cười thoải mái, nhưng trong mắt Lưu Bình An lại là âm ngoan ác độc.
“Đừng giả vờ. Hung thủ căn bản không phải nhân loại, mà là ‘Nhền nhện’.” Lưu Bình An dùng mũi đao chỉ vào mắt nữ sinh, “Nói, ngươi đến tột cùng có mục đích gì?”
Hắn thấy rất kỳ quái, trong phòng học cũ chỉ có khí tức một người, người bị hại lại dùng cái phương thức tự sát tàn nhẫn biến thái, cho dù tinh thần có không bình thường cũng sẽ không làm như vậy.
Ký túc xá nữ sinh rõ ràng thủ vệ thâm nghiêm, một nữ sinh lại vẫn vô thanh vô tức chết đi. Hơn nữa người cùng phòng cũng không phát hiện. Chỉ có thể là nữ sinh kia tự mình đến nơi đây.
Trong nhà vệ sinh công cộng không có dấu vết ẩu đả, nếu có Bộ Cảnh vệ nhất định sẽ phát hiện. Nữ học viên cũng không có khả năng không phản kháng chút nào, chỉ có thể giải thích là người bị hại căn bản không có phản kháng.
Chỉ có một cách giải thích, hai nữ sinh này đều bị thao túng. Mà loại sự tình này, Lưu Bình An trên chiến trường đã gặp quá nhiều.
Nữ sinh cười rộ lên, khóe miệng nứt đến mang tai, diện mạo trở nên vô cùng dữ tợn.
“Không nghĩ tới ngươi lại biết rõ ‘Chúng ta’. Học sinh học viện quân sự quả nhiên thú vị.” Nữ sinh tay hất hất tóc, “Thực đáng tiếc, tuy rằng ngươi rất thú vị, đáng tiếc kẻ biết bí mật đều phải chết.”
Chữ ‘Chết’ vừa ra khỏi miệng, đột nhiên mấy đạo hắc quang đánh úp về phía Lưu Bình An. Người sau linh hoạt trốn tránh, dùng chủy thủ ngăn lại. Rơi trên mặt đất là vài mảnh móng tay màu đen. Đó là móng vuốt của nhền nhện.
Nữ sinh đột nhiên treo người lên trần nhà, cả người chúc xuống, vươn đầu về phía hắn, giương nanh múa vuốt. Bất luận kẻ nào nhìn đến tình cảnh quỷ dị này đều sẽ không rét mà run.
Lưu Bình An nắm chặt chủy thủ, cảnh giác nhìn đối phương. Người sau đột nhiên mở miệng nói: “Tiểu tử thực có khả năng nha. Không giống tiểu cá tử kia chút nào.”
Lưu Bình An đột nhiên nghĩ đến Connor, nội tâm trầm xuống, “Ngươi làm gì hắn?”
“Ha ha, tay dê nhỏ đó thân thể thực gầy, nhưng xương cốt vẫn tốt lắm. Xé rách ...”
Trước mắt hiện ra thi hài không trọn vẹn nằm trong vũng máu, phẫn nộ giống như thủy triều nảy lên khiến hắn cơ hồ muốn mất đi lý trí. Nội tâm thực trầm trọng, nội tâm giống như xé rách đau đớn.
“Ta sẽ giết ngươi!”
Thiếu niên như cung rời tên lao về phía địch nhân, nữ sinh dùng tư thế quỷ dị trốn tránh, vươn móng tay màu đen bén nhọn chụp vào Lưu Bình An. Hai bên không ngừng triền đấu, Lưu Bình An một đao chém xuống cánh tay đối phương.
Mà đối phương cũng đang chờ giờ khắc này, một tay còn lại cào rách bờ vai của hắn. Móng tay màu đen mang theo kịch độc, chỉ cần để bị thương, dù là miệng vết thương rất nhỏ cũng sẽ khiến địch thủ trúng độc tử vong.
Nhền nhện thích ngắm con mồi độc phát toàn thân rồi mới chậm rãi ăn. Nhền nhện nhìn thân thể thiếu niên chậm rãi trượt xuống, đang đắc ý cười ha ha, đột nhiên trợn to hai mắt không thể tin.
“Ngươi......” Trên trán không biết lúc nào cắm thêm một thanh chủy thủ.
“Ngươi đi chết đi.” Thiếu niên nắm bả vai, mắt lạnh nhìn nữ sinh ngã xuống. Hắn cắn chặt răng, tuyệt đối không thể ngã xuống, thế nhưng hiện tại thân thể hoàn toàn không nghe lời, căn bản không thể đứng thẳng.
“Đáng giận!”
Bên ngoài truyền đến một trận tiếng bước chân, có rất nhiều người đang đến gần, hơn nữa toàn bộ đều là tiếng giày của cảnh vệ viên. Đại não Lưu Bình An đã không thể tự hỏi bất cứ việc gì, trên thực tế tầm mắt hắn đã bắt đầu mơ hồ.
Tiếp tục như vậy hẳn là sẽ bị bắt đi. Cho dù không bị xem là người bị tình nghi giết người, cũng sẽ bởi vì vi phạm nội quy học viện mà bị đuổi học đi. Còn có thể liên lụy đến bọn Aslan...
Còn Connor, tiểu cá tử kia vĩnh viễn đi theo sau hắn, Lưu Bình An trong lòng lại một trận nhói đau. Từ thật lâu trước kia, hắn đối với cái chết của đồng đội đã chết lặng. Vốn tưởng rằng chính mình với chuyện này không có khả năng lại có bất cứ cảm giác gì, nhưng hiện tại vì cái gì còn có thể đau khổ như thế?
Thân thể đã hoàn toàn mất cảm giác, căn bản không thấy đau. Hắn biết vết thương rất nhanh sẽ bởi vì độc mà hư thối, hắn sẽ chậm rãi chết đi.
Thân thể đang trượt xuống được một đôi tay hữu tiếp được, tầm mắt mơ hồ tựa hồ nhìn thấy một đôi mắt như mảnh băng mỏng màu lam nhạt, phi thường xinh đẹp.
Người nọ ôm lấy hắn, nhẹ nhàng đẩy cửa sổ, nhảy ra ngoài.
Tác giả có lời muốn nói: Vì cái gì mọi người đều thông minh như vậy , lập tức liền đoán được?
Kế tiếp...... Hừ hừ hừ......