Quân Bộ Phong Hậu Kế Hoạch

Chương 18: Chương 18: Dụ [trung]




49, dụ [ trung ]...

Edward bước nhanh vào cửa bệnh viện quân giáo. Hành lang một mảnh yên tĩnh, chỉ có tiếng giày hắn gõ lên mặt đất phát ra âm thanh đăng đăng.

Mở cửa một gian phòng, cảnh tượng đáng sợ bên trong làm người khác sởn tóc gáy. Trên cái giường giữa phòng đặt một vật thể cháy đen mềm oặt. Người đứng bên giường đang tiến hành giải phẫu vật đó.

“Ngươi không cảm thấy ghê tởm sao?” Edward mặt không chút thay đổi đi đến bên cạnh Smith.

“Trên thực tế, đêm nay ta còn ăn beefsteak và ruột heo nướng.” Smith đem một chuỗi ruột thật dài đặt lên khay. Trợ thủ trẻ tuổi bên người sắc mặt tái nhợt che miệng lao ra ngoài.

“Ngươi thật muốn hù chết người ta.” Edward lắc đầu thở dài. Tên trợ thủ kia hẳn vẫn là học sinh, bị bắt làm trợ thủ, còn nhìn đến loại ghê tởm này, thật sự rất đáng thương.

“Hài tử kia nhìn thực quen mắt nha.”

“Clarence * Channing, ngày đó gặp tại phòng bệnh với Tiểu An, là học viên y khoa.” Smith tiếp tục công tác trong tay.

“Ngươi bởi vậy mới tìm hắn nha.” Edward cảm giác, lòng đố kỵ của đối phương đã đến cảnh giới không thể nói lý.

“Không phải.” Bởi vì thời điểm hắn tới bệnh viện, vừa vặn thấy Clarence từ phòng y tế đi ra, liền bắt hắn hỗ trợ. Hắn cũng không phải là loại người lòng dạ hẹp hòi như vậy. [ tôm: Không phải mới là lạ.]

“Có kết quả gì không?”

“Rất thú vị.” Đôi mắt sau cặp kính mạ vàng chợt lóe một tia tinh quang, Smith dí sát vào đầu thi thể bị đốt trụi, đại não đã được mở ra.

Smith đột nhiên chạy tới học viện quân đội, khiến Edward thực đau đầu. Đối phương chủ động đưa ra yêu cầu muốn tiến hành khám nghiệm thi thể người bị hại, mà giáo phương cư nhiên đồng ý. Không thể ngờ được hắn thật sự phát hiện manh mối.

Smith dùng dao đem miệng vết thương phần đầu đẩy ra, tuy rằng sẽ không lại chảy máu, nhưng tình cảnh bên trong thật sự đáng sợ không thể dùng ngôn ngữ hình dung. Chỉ có biến thái như Smith mới có thể thích thú đối với loại giải phẫu này.

“Có vấn đề gì?” Edward căn bản nhìn không ra chỗ đáng sợ đó có cái gì khả nghi.

“Nàng từng là gian tế.”

“Cái gì?”

“Thần kinh não bị phá hỏng.” Smith dùng mũi dao chỉ vào một chỗ trong đó, “Nhền nhện sống nhờ ở trong này. Bất quá hiện tại đã chạy.”

Không nghĩ tới người bị hại chính là gian tế, điều này thật khiến Edward lắp bắp kinh hãi.

“Nàng vì cái gì bị...”

“Là nàng đem chính mình biến thành như vậy. Sau đó nhền nhện buông bỏ thể xác của nàng, tìm cơ thể ký sinh khác.”

“Khó trách máy theo dõi không quay được bóng dáng hung thủ.” Edward đột nhiên nhớ tới cái gì, “Nói như vậy, hiện tại nhền nhện còn ẩn nấp trên người nữ sinh.”

Smith đem dao ném lên bàn, cởi găng tay, “Ta muốn đi xem Tiểu An.”

“Nhưng là, hiện tại mà nói hẳn đã ngủ rồi.” Học viện quân sự đối với thời gian nghỉ ngơi có tính quy luật và kỷ luật nghiêm khắc, chưa đến giờ đừng hòng ngủ, đến thời gian tắt đèn thống nhất, mới được phép lên giường ngủ.

“Ta sẽ không đánh thức hắn.” Không biết nguyên nhân gì, Smith cảm giác dù thế nào hôm nay cũng phải nhìn thấy thiếu niên. Đại khái là vì án mạng phát sinh làm hắn cảm thấy bất an.

Về phần Lưu Bình An, còn không biết ‘Nguy cơ’ đang tới gần. Hắn đang làm một mồi câu khác đi hiện trường phát sinh vụ án mạng thứ hai xem xét. Tuy rằng hắn cũng không cho rằng hung thủ bị chứng ‘Tìm về nơi cũ’. Nhưng làm mồi dụ mà nói, chạy tới nơi nào cũng không có gì khác biệt.

Thật vất vả tránh thoát cảnh vệ viên tuần tra. Đối với việc này hắn vẫn thực thông thạo, chung quy ở trong quân đội lăn lộn lâu như vậy. Bất quá Connor và Lạc Ti đi theo phía sau hắn không may mắn như vậy, thiếu chút bị phát hiện. May mắn Lạc Ti tương đối tỉnh táo mới tránh thoát được.

“Người chăn dê gọi Dê nhỏ số 2, báo ra vị trí hiện tại của ngươi. Chúng ta sẽ đến đó.”

Lưu Bình An nghĩ: Đây là lần thứ mấy. Hai cái Người chăn dê.

“Lầu ba trước phòng 315, sắp tiếp cận mục tiêu.”

“Đã rõ, chúng ta lập tức đến đó. Đúng rồi, ngươi có nhìn thấy Gavin không?”

Máy liên lạc truyền đến thanh âm Connor, Lưu Bình An càng thêm đau đầu. “Hắn không phải đi cùng các ngươi sao?”

“Từ lúc bắt đầu đã không nhìn thấy hắn. Đại khái là tụt lại phía sau.”

Không có khả năng, tưởng rằng mỗi người đều giống các ngươi như vậy sao? Tuy rằng Lưu Bình An rất muốn nói như vậy, nhưng hiện tại oán giận tựa hồ cũng không đúng lúc. Tay súng bắn tỉa kia xuất quỷ nhập thần, che dấu bản thân là sở trường của hắn.

Lưu Bình An dọc theo vách tường cẩn thận đi tới, ngẫu nhiên đi qua vài cửa phòng, thính lực luôn luôn rất tốt hắn nghe được nữ sinh trong phòng nói mớ mơ hồ.

Hắn đột nhiên nhớ tới, lễ khai giảng hôm đó, cũng có nghe trong phòng học cũ có tiếng rên rỉ. Lúc ấy cảm giác có điểm quái dị, thế nhưng chỗ quái dị đó, lúc ấy lại không có nghĩ nhiều.

Hiện tại nghĩ đến, tựa hồ sáng ra điều gì.

Hắn chỉ nghe thấy tiếng nữ sinh rên rỉ, hơn nữa cũng chỉ có tiếng một người hít thở.

Nghĩ như thế nào đều rất kỳ quái, sự việc kia tự mình làm sao? Nhưng sao lại tự giết mình? Tự sát? Cũng không tất yếu đi. Nữ sinh này đầu óc nếu không có vấn đề thì chính là trúng dược gì đó linh tinh.

Trong lúc miên man suy nghĩ, hắn đã tới nhà vệ sinh công cộng – nơi vụ án thứ hai phát sinh.

Bên ngoài WC dán giấy niêm phong, lại treo bảng cấm vào. Lưu Bình An một bên cẩn thận xé giấy niêm phong, một bên nói với máy liên lạc: “Dê nhỏ số 2 gọi Người chăn dê, đã tới hang Sói, sắp tiến vào...”

Hồi lâu, máy liên lạc cũng không có ai đáp lại. Lưu Bình An tưởng máy liên lạc bị hỏng, lại lặp lại một lần, nhưng vẫn như cũ không có âm thanh.

Kỳ quái, chẳng lẽ bọn họ bị đội tuần tra bắt được? Nhưng ít ra cũng có thể lên tiếng đi.

Connor căn bản không thể cận chiến, lực công kích là không. Lạc Ti tuy rằng thực tỉnh táo, nhưng lực công kích cũng chỉ phụ thuộc vào súng và chuỷ thủ trên tay.

Lưu Bình An càng nghĩ càng không yên tâm, cảm giác bất an khuếch tán trong lòng. Một lần nữa dán lại giấy niêm phong, chuẩn bị tìm kiếm đồng bạn mất đi liên hệ. Quay người lại vừa lúc đụng vào người nào đó.

Đối phương thiếu chút nữa thét lên, Lưu Bình An nhanh như thiểm điện dùng tay che miệng đối phương, đem đối phương đặt trên ván cửa.

“Ân...”

Thấy rõ ràng người tới, Lưu Bình An nhẹ nhàng thở ra, buông tay.

“Nguyên lai là ngươi nha. Làm ta giật cả mình.”

“Ngu ngốc, ngươi mới làm ta sợ nhảy dựng lên.” Lạc Ti cào cào tóc.

“Connor đâu?” Phía sau Lạc Ti không có ai khác đi cùng.

“Tên kia tay chân vụng về, hơn nữa lại sợ WC có quỷ, ta bảo hắn canh chừng ở cửa cầu thang rồi.” Lạc Ti đem giấy niêm phong mở ra, đi tới cửa WC.

Lưu Bình An nhíu mày, tuy rằng lời Lạc Ti nói thực chính xác, nhưng hắn không thích người khác xem thường Connor.

“Connor cũng có ưu điểm của hắn. Đúng rồi, ta mới là Dê nhỏ. Ngươi làm gì nghênh ngang theo như vậy.”

“Coi như hết. Đến bây giờ còn không có dẫn Sói tới, ngươi khoác da dê đại khái đã bị Sói nhìn thấu.” Lạc Ti đẩy cửa đi vào WC, “Để cho nữ sinh chân chính ta đến dẫn Sói xuất động đi!”

Nữ nhân này thật sự là... Lưu Bình An cảm giác rất khó hình dung nữ sinh này. Quả nhiên nữ binh đều không dễ chọc.

Tác giả có lời muốn nói: Dê nhỏ số một đã bi kịch.

Dê nhỏ số hai dẫn ra Sói vẫn là lão mụ tử đi?

Mọi người tựa hồ đối với việc về sau Wales biết mỹ nữ tóc vàng là Aslan có hay không sẽ tiếp tục theo đuổi thực cảm thấy hứng thú nha. Khối băng nam là loại người đã nhận định liền sẽ đi thẳng, cho nên...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.