Quan Gia

Chương 537: Chương 537: Đều không phải ngọn đèn cạn dầu (thượng)




 

Quan Gia 

Tác Giả: Hãm Bính  

Chương 537: Đều không phải ngọn đèn cạn dầu (thượng) 

Nhóm dịch: PQT  

Nguồn: metruyen.com 

 

 

 

 

 

Sau khi Ngụy Ái Quốc phát biểu xong, Uyển Trung Hưng nói thêm mấy câu, tỏ vẻ cảm tạ công tác của Địa ủy Hạo Dương, lại cảm tạ Ngụy trưởng ban. Ngụy Ái quốc mỉm cười đáp lễ, đứng dậy cáo từ. “Nhiệm vụ” của hắn đã hoàn thành xong, kế tiếp nên để cho Uyển Trung Hưng làm diễn viên, Ngụy trưởng ban cũng không muốn tiếp tục lưu lại chướng mắt người ta. 

Các đồng chí cán bộ thành phố Hạo Dương đều đứng dậy cung tiễn Ngụy trưởng ban. 

Uyển Trung Hưng đại biểu cho Ủy ban thành phố Hạo Dương tỏ vẻ nhiệt liệt hoan nghênh đồng chí Lưu Vĩ Hồng. 

- Đồng chí Vĩ Hồng, tôi giới thiệu cho anh các đồng chí trong cơ quan, sau này mọi người làm việc chung với nhau, nên phối hợp nhiều hơn. 

Uyển Trung Hưng khẽ cười nói, không gọi là Lưu chủ tịch, mà xưng hô đồng chí Vĩ Hồng, có vẻ khí độ trưởng giả mười phần, bất tri bất giác lại nâng lên tư thế người đứng đầu. Bất quá hắn là ủy viên Địa ủy, còn lớn hơn Lưu Vĩ Hồng hai mươi mấy tuổi, làm ra vẻ như thế cũng là hợp lý, không cho người cảm thấy quá phô trương. 

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười gật đầu. 

Khi một tháng trước Lục Đại Dũng tìm hắn nói chuyện, nói chuẩn bị cho hắn đảm nhiệm chức chủ tịch thành phố Hạo Dương, Lưu Vĩ Hồng đã nghiên cứu tình huống những nhân vật cán bộ trong thành phố Hạo Dương. So với tình huống những thành phố cấp Huyện trong quốc nội cũng không hơn kém bao nhiêu, tuổi tác của các cán bộ trong thành phố đều khá lớn. 

Uyển Trung Hưng giới thiệu người thứ nhất, chính là phó bí thư Thành ủy, chủ tịch đại biểu nhân dân thành phố Cổ Kiến Hiên. Cổ Kiến Hiên đã năm mươi bảy năm mươi tám tuổi, là chủ tịch huyện tiền nhiệm của huyện Hạo Dương trước kia. Vào đầu thập niên 90, đa số chủ tịch đại biểu nhân dân đều tiến vào Ủy ban Đảng ủy, bình thường đều là phó bí thư lui về tuyến hai đảm nhiệm chức vụ, một số ít chủ tịch Chính Hiệp cũng tiến Ủy ban Đảng ủy. Nhưng Lưu Vĩ Hồng cũng biết không qua bao lâu, tình hình như thế sẽ thay đổi, đa số địa phương biến thành người nắm quyền Đảng ủy kiêm nhiệm chức chủ tịch đại biểu nhân dân. 

Căn cứ theo sự hiểu biết bước đầu của Lưu Vĩ Hồng, Cổ Kiến Hiên khác với những chủ tịch đại biểu nhân dân của huyện Lâm Khánh trước kia. Tính cách của những vị kia không màng danh lợi, không thích tranh giành quyền lợi, việc gì cũng lui một bước, lưu lại cho người sau một con đường. Nhưng Cổ Kiến Hiên lại có tính cách thập phần cường thế, trước kia khi cùng Uyển Trung Hưng gia nhập Ủy ban, còn có chút “kiệt ngạo bất tuần”. Tư cách của hắn lão thành hơn Uyển Trung Hưng, Uyển Trung Hưng lại vượt lên làm bí thư Huyện ủy hơn nữa còn có điểm khí phách thư sinh, Cổ Kiến Hiên liền bày ra cái giá lão tư cách. Về sau hắn lại đảm nhiệm chức chủ tịch đại biểu nhân dân. Bình thường khi người đứng đầu mâu thuẫn với người đứng thứ hai, thượng cấp lãnh đạo đều sẽ chiếu cố cảm xúc của người đứng đầu. Bất quá sau khi Cổ Kiến Hiên đi tới đảm nhiệm chức chủ tịch đại biểu nhân dân, cũng không quá ổn định, thỉnh thoảng còn ồn ào ra chút động tĩnh, biểu hiện ra sự hiện hữu của mình. 

- Cổ chủ tịch, chào ông! 

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười gật đầu chào hỏi. 

Khóe miệng Cổ Kiến Hiên nhếch lên, cố nặn ra một chút tươi cười, trong lỗ mũi “Uhm” một tiếng, xem như đáp lời. Mái tóc của vị Cổ chủ tịch này vẫn còn đen nhánh tỏa sáng, hai mắt sáng ngời hữu thần, nhưng trên mặt vẫn không thể tránh được làn da đồi mồi. Mái tóc kia dĩ nhiên là đã nhuộm, xem ra vị này đúng là tính cách mạnh mẽ, càng già càng cay. Trước kia dù là bí thư như Uyển Trung Hưng còn không xem vào trong mắt, huống chi là một chủ tịch bé con trẻ tuổi như Lưu Vĩ Hồng, bảo Cổ chủ tịch làm sao chịu đưa mắt nhìn anh đây? 

Chân mày Uyển Trung Hưng cau lại, tựa hồ có chút không vui. 

Lão Cổ này cũng thật là, vô luận lúc nào cũng đòi bãi lão tư cách. Kể từ đó nguyên bản có một ít lãnh đạo thành phố có chút kính ý đối với Lưu chủ tịch, trong ánh mắt liền hiện vẻ không thích hợp. Lưu Vĩ Hồng vốn đã trẻ tuổi tới mức khó tin, muốn tạo uy tín thật không dễ dàng như vậy. Lão Cổ lại dẫn đầu làm ra chuyện này, không phải cố ý gây chuyện sao? 

Đương nhiên Uyển Trung Hưng cũng không đem chuyện này biểu lộ đi ra, lập tức giãn mày giới thiệu phó bí thư Đảng đoàn Lưu Khánh Long với Lưu Vĩ Hồng. 

Lưu Khánh Long, bốn mươi tám tuổi, gương mặt chữ điền, đầu hói, trên gương mặt luôn mang theo dáng tươi cười, khi Uyển Trung Hưng giới thiệu, cười a a gật đầu chào hỏi Lưu Vĩ Hồng. 

- Chào Lưu chủ tịch! 

- Chào Lưu bí thư! 

Căn cứ theo sự hiểu biết của Lưu Vĩ Hồng, vị bí thư Lưu Khánh Long này, không phải là một ngọn đèn cạn dầu, lại rất có lòng dạ. Lẽ ra làm phó bí thư Đảng đoàn tại thành phố Hạo Dương, trên đầu còn gánh vác lên chức vụ ủy viên Địa ủy kiêm nhiệm bí thư Thành ủy, thật không dễ dàng có thể nói ra ý kiến của mình. Nhưng lại nghe nói lời nói của Lưu Khánh Long ở thành phố Hạo Dương còn có trọng lượng, nhiều khi Uyển Trung Hưng đều phải cho hắn ba phần mặt mũi. 

Có một lời đồn đãi nói Lưu Khánh Long đầu phục chuyên viên cơ quan hành chính Tào Chấn Khởi. 

Địa khu Hạo Dương mới kiến thiết, lãnh đạo đến từ ngũ hồ tứ hải, lẽ ra quan hệ nhân tế sẽ đặc biệt phức tạp. Rất nhiều người ở trong dĩ vãng cũng không có bao nhiêu lui tới. Nhưng tình huống hiện tại, “Phe phái” trong địa khu Hạo Dương cũng không nhiều, nhìn khá rõ ràng. Chính là bí thư Địa ủy Lục Đại Dũng đoàn kết một nhóm người, chuyên viên cơ quan hành chính Tào Chấn Khởi cũng mượn sức một đám người. Những lãnh đạo khác so sánh mà nói không có được thực lực mạnh mẽ như vậy. 

Điều này có quan hệ tới tính cách của Lục Đại Dũng cùng Tào Chấn Khởi. 

Hai vị này đều là người có tính cách tương đối cường thế, phương diện tư cách không ai áp qua được ai. Nguyên bản Tào Chấn Khởi lẽ ra được đề cử làm bí thư Địa ủy Hạo Dương. Nhưng cuối cùng Lục Đại Dũng lại chiến thắng, ngoại trừ có Lý Dật Phong giúp đỡ, chủ yếu còn là vì đã chiếm được “địa lợi”. Luận tới hậu trường, sau lưng Tào Chấn Khởi có bí thư Kỷ ủy tỉnh Phương Đông Hoa, có chút không thua kém. 

Mấu chốt nhất chính là Lục Đại Dũng cùng Tào Chấn Khởi đều tinh thông quyền mưu, ai cũng không phải ngọn đèn cạn dầu. Chính bởi vì như thế, mặt ngoài hai người hợp tác rất khá, ở trong mắt lãnh đạo Tỉnh ủy đã hình thành ấn tượng khá tốt. Nhưng trong nội bộ tranh còn phải tranh, nên giành thì phải giành. Trên quan trường, không cần làm bộ dáng ôn nhu cung kính. Người có tính khiêm tốn thật sự khó sinh tồn được trong quan trường. 

Nếu như là như vậy, cũng có thể giải thích được chuyện này. 

Tào Chấn Khởi khả năng không có được một thân tín nào đáng tin ở tại địa khu Hạo Dương. 

Lẽ ra Lưu Vĩ Hồng đảm nhiệm chức chủ tịch Hạo Dương, cũng đã có chút vượt qua điểm mấu chốt của Tào Chấn Khởi. Bí thư Thành ủy Uyển Trung Hưng so sánh có chút thiên về Lục Đại Dũng, hơn nữa Lưu Vĩ Hồng lại là người được Lục Đại Dũng ân cần chăm sóc, ngày sau Tào Chấn Khởi còn có được bao nhiêu khả năng phát ra thanh âm tại Hạo Dương? Phỏng chừng Tào Chấn Khởi không kiên quyết phản đối sự an bài này, còn bởi vì ba chữ “Lưu Vĩ Hồng”. 

Tào Chấn Khởi không rõ ràng lắm thân phận chân thật của Lưu Vĩ Hồng, nhưng hậu trường Lưu Vĩ Hồng không nhỏ đó là xác định không thể nghi ngờ. Hơn nữa trong khoảng thời gian này Lưu Vĩ Hồng biểu hiện thật chói mắt, Tào Chấn Khởi cũng thật khó mở miệng nói điều gì. 

Hơn nữa không có doanh trại nào bằng sắt thép mà không công kích được, người trong quan trường, không phải vĩnh viễn không thay đổi. Uyển Trung Hưng làm việc tại thành phố Hạo Dương thời gian không ngắn, tính luôn cả nhiệm kỳ bí thư Huyện ủy Hạo Dương trước kia, đã gần năm năm, tùy thời đều có thể điều động. 

Nếu không trở ngại được việc Lưu Vĩ Hồng đảm nhiệm chức chủ tịch, vậy nghĩ cách khác tốt hơn, nghĩ biện pháp từ trên người Uyển Trung Hưng, không phải là không được. 

Vị thứ tư kế tiếp, là phó bí thư Thành ủy, phó chủ tịch thường vụ Chu Bằng Cử. 

Chu Bằng Cử khá trẻ tuổi, tuổi tác công bố với chính phủ là bốn mươi hai, chỉ nhìn vào bề ngoài đơn thuần dáng người tiêu chuẩn, dáng vẻ đường đường, mặc âu phục màu xanh đen, nhìn qua còn chưa tới bốn mươi tuổi, rất là giỏi giang, cũng rất có quan uy. 

Trên thực tế Chu Bằng Cử chứng thật là một nhân vật cường thế, được xem như địa đầu xà của thành phố Hạo Dương. Chủ tịch xã, bí thư Đảng ủy xã, trấn trưởng trấn Thành Quan, bí thư Đảng ủy trấn, trưởng ban tổ chức Huyện ủy Hạo Dương, từng bước một thăng lên tới, sau lại đảm nhiệm phó chủ tịch thường vụ, trong Đảng bài danh thứ năm. Nhìn chung địa khu Hạo Dương có một thành phố cùng bốn huyện, phó chủ tịch thường vụ kiêm nhiệm phó bí thư Đảng ủy, chỉ có hắn mà thôi. Vào thời đầu thập niên 90, sự phân biệt đảng chính thật khó minh xác, chủ yếu vẫn do Đảng ủy quản lý hết thảy. Phương diện chính phủ, ngoại trừ hành chính, chức vụ phó có thể tiến vào hội thường vụ Đảng ủy đồng cấp, bình thường chỉ có một, bài danh trong hội ủy viên thường ủy không cao lắm, vẫn còn hơi nằm phía sau. Ở trong trí nhớ của Lưu Vĩ Hồng, ở thế giới song song kia, sau khi thủ trưởng tối cao nam tuần, cả nước các nơi thống nhất tư tưởng, nhấc lên làn sóng xây dựng kinh tế nhiệt liệt, đảng chính dần dần minh xác phân công, quyền nói chuyện của Ủy ban cũng dần gia tăng, bài danh của chức vụ phó cũng dần dần đề cao, riêng địa phương thậm chí có hai gã chức vụ phó đi vào ủy viên thường ủy hội. 

Trước mắt Chu Bằng Cử có thể trở thành phó bí thư Thành ủy, chức vụ trong Đảng cũng giống như chủ tịch, có thể xem là khác lạ. Phỏng chừng còn bởi vì hắn từ chức trưởng ban tổ chức Thành ủy chuyển thành phó chủ tịch thường vụ, bài danh không thể quá thấp. 

 

Chu Bằng Cử cũng tuân thủ quy tắc, Uyển Trung Hưng vừa giới thiệu, lập tức nở nụ cười chào Lưu Vĩ Hồng. Bất kể nói như thế nào, hiện tại hắn đã trở thành trợ thủ của Lưu Vĩ Hồng, tư thế này cũng cần phải bãi ra. 

Lưu Vĩ Hồng tự nhiên cũng gật đầu đáp lễ. 

Căn cứ tin tức Lưu Vĩ Hồng lấy được, vị Chu phó chủ tịch này rất có chú ý trong việc phân công tại Ủy ban thành phố Hạo Dương, ngoại trừ những bộ môn văn phòng Ủy ban theo lẽ thường do phó chủ tịch thường vụ chưởng quản, hắn còn có một công việc thập phần trọng yếu, chính là chủ nhiệm ủy ban xây dựng quy hoạch thành phố Hạo Dương. 

Ủy ban xây dựng quy hoạch thành phố Hạo Dương, là một cơ cấu có tính lâm thời. Địa khu Hạo Dương mới xây dựng, xây dựng khu Tân Thành là công tác điểm tựa, thành phố liền tạo ra ủy ban như vậy, thống nhất điều hành quản lý thủ tục xây dựng khu Tân Thành. Để tỏ lòng coi trọng đối với công việc này, do phó chủ tịch thường vụ tự mình nắm giữ rất cần thiết. 

Đừng xem ủy ban xây dựng quy hoạch thành phố Hạo Dương chỉ là một cơ cấu lâm thời, thực quyền lại rất lớn. Dựa theo lời dung tục mà nói, chính là “kiếm được rất đủ”. Phát triển khu Tân Thành với phạm vi hơn 10km2, trên trăm triệu tài chính đầu nhập, đương nhiên là miếng thịt béo. 

Bởi vậy có thể thấy được, chẳng những Chu Bằng Cử là một nhân vật cường thế, quan hệ với chủ tịch tiền nhiệm hẳn cũng khá tốt, bằng không miếng thịt béo như vậy, chưa chắc đã rơi xuống trên đầu của hắn, chủ tịch tiền nhiệm hoàn toàn có thể tự mình kiêm nhiệm chức vụ này. 

Đối với những đồng sự mới sắp đối mặt, ngoại trừ Uyển Trung Hưng, Chu Bằng Cử là người mà Lưu Vĩ Hồng nghiên cứu kỹ hơn một chút, Lưu chủ tịch chú ý Chu phó chủ tịch thậm chí còn trên cả phó bí thư Đảng đoàn Lưu Khánh Long. Dù sao sau này trong công tác hàng ngày, chủ tịch cùng phó chủ tịch thường vụ giao tiếp nhiều nhất, Chu Bằng Cử dù sao xem như trợ thủ chính của Lưu Vĩ Hồng. Muốn phối hợp với Chu Bằng Cử như thế nào, sẽ quyết định hoạt động của Ủy ban có được lưu loát hay không về sau. 

Về phần an bài nhân sự, tạm thời không cần suy nghĩ quá nhiều. Lục Đại Dũng đã nói với hắn, Uyển Trung Hưng sẽ ủng hộ công việc của hắn, vấn đề cán bộ do bí thư quản lý, Lưu Vĩ Hồng sẽ không thể vừa nhậm chức liền thò tay khẩn cấp đòi quyền lực từ tay Uyển Trung Hưng. 

codon.trai 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.