Biệt thự số một Đại Nghĩa Lĩnh, nhà mới của Chu Kiến Quốc .
Biệt thự Đại Nghĩa Lĩnh thật ra không đánh số, ít nhất không có văn bản đánh số, cán bộ phòng hậu cần địa ủy sẽ không hồ đồ như thế. Nhưng mọi người vẫn theo thói quen cũ đem vị trí của chủ nhân đánh dấu cho biệt thự. Chu Kiến Quốc chuyển về biệt thự này là nơi ở trước kia của Lục Đại Dũng. Tào Chấn Khởi làm Bí thư địa ủy cũng không dọn nhà nên Chu Kiến Quốc vào ở biệt thự số một.
Ngày hôm nay biệt thự số một rất náo nhiệt, mọi người ra vào tấp nập, đều là bộ hạ cũ đến đây bái phỏng Chu chuyên viên.
Chu Kiến Quốc ngồi ở giữa ghế, bí thư huyện ủy Lâm Khánh Đặng Trọng Hòa, chủ tịch thành phố Hạo Dương Lưu Vĩ Hồng ngồi hai bên. Chủ tịch huyện Lâm Khánh Lý Học Trí, Trưởng ban tổ chức huyện ủy Khâu Đức Viễn, thường vụ Phó Chủ tịch huyện Hùng Quang Vinh, cục trưởng cục nông nghiệp Địa khu Tiếu Vi Chính, trưởng phòng tài vụ Trang Tê Phượng cũng ngồi hết ở đây.
Vu A Di và con gái bận rộn rót nước mời mọi người.
Chu Kiến Quốc điều nhiệm chức vụ mới, Chu Ngọc Hà cũng từ Đại Ninh chạy tới, đây là đạo hiếu căn bản. Hơn nữa vừa hay là con trai Chu Nghị Quân cũng vừa từ trường quân đội được nghỉ phép thăm người thân. Chu Nghị Quân mặc trang phục học viên quân đội, khoảng tầm tuổi hai mươi, vóc dáng cao gầy, vẻ mặt văn nhã. Lưu Vĩ Hồng cũng biết qua, Chu Nghị Quân đang học hệ chỉ huy sơ cấp ở học viện lục quân Thiết Môn.
Nói ra cũng tương đối trùng hợp, đơn vị trước kia chính là Chu Nghị Quân đơn vị của Lưu Thành Gia. Chuyện này là khi Lưu Vĩ Hồng nói chuyện phiếm với Chu Kiến Quốc nên biết. Về phần Chu Nghị Quân vào trường quân đội, có Lưu Vĩ Hồng đứng sau tác động vậy thì không biết được. Chu Nghị Quân quân nhìn qua còn có chút xấu hổ, giúp mẹ và chị rót trà cho khách.
Chu Kiến Quốc ở Địa khu Hạo Dương, tổng cộng từng đảm nhiệm qua hai chức vụ: Cục trưởng cục nông nghiệp Địa khu và Bí thư huyện ủy huyện Lâm Khánh. Vì vậy các cán bộ của cục nông nghiệp Địa khu và huyện Lâm Khánh đều có thể nói là bộ hạ cũ của Chu chuyên viên, lấy danh nghĩa này đến thăm Chu Kiến Quốc rất là hợp tình hợp lý. Chu Kiến Quốc sau này muốn thành lập thành viên tổ chức của mình, dĩ nhiên cũng là sử dụng bộ hạ cũ tới tương đối thuận tay.
Thân phận của Lưu Vĩ Hồng ở trong nhà lão Chu tương đối đặc biệt, trong mắt A Di thì hắn là khách nhưng trong mắt mấy người Đặng Trọng Hòa thì với quan hệ thân thiết của Lưu Vĩ Hồng và Chu Kiến Quốc, hắn có thể coi như là nửa chủ nhân. Lưu Vĩ Hồng quả thật cũng không xem mình như người ngoài, thỉnh thoảng mời thuốc mọi người, thay Chu Kiến Quốc chào hỏi khách khứa.
Chu Kiến Quốc vẫn như cũ, cười ha hả, tiếng cười rất thoải mái. Thật lòng mà nói thì chính bản thân hắn cũng không nghĩ là có thể nhanh như vậy đã lên đến cán bộ cấp Ban của Địa khu. Vào hồi tháng giêng, lúc Lưu Vĩ Hồng đến Đại Ninh thăm hỏi đã đề cập thẳng thắn tới chuyện này, Chu Kiến Quốc còn có chút không dám tin.
Hắn đảm nhiệm chức vụ Trưởng ban tổ chức thành ủy Đại Ninh cũng chỉ mới hơn một năm đã nhận chức vụ chuyên viên Địa khu Hạo Dương, thật sự là quá nhanh. Nhưng Lưu Vĩ Hồng nói xong làm thật, Chu Kiến Quốc vẫn không dám không tin. Hắn vốn biết rõ tính cách của Lưu Vĩ Hồng, trên những chuyện lớn tuyệt đối không bao giờ nói chơi. Trước kia Lưu Vĩ Hồng làm rất nhiều chuyện, Chu Kiến Quốc lúc đầu cũng cảm thấy tuyệt không thể tin nhưng sau đó đều được chứng thực. Lúc này Lưu Vĩ Hồng nói muốn hắn làm tốt chuẩn bị trở về Hạo Dương đi chủ chính, Chu Kiến Quốc cũng sẵn sàng. Lời mà Lưu Vĩ Hồng nói quả thật còn đáng tin hơn cả Trưởng ban tổ chức tỉnh ủy nói.
Bây giờ quả thế!
Bí mật khó giữ nếu nhiều người biết, tất cả mọi người không nói chuyện công, chẳng qua là cười cười ha hả kể lại một vài chuyện xưa, từ đó thắt chặt thêm tình cảm.
Ở nơi này nói chuyện công việc, hiển nhiên là không hợp thích lắm .
Ước chừng đến hơn tám giờ, Đặng Trọng Hòa đứng dậy cáo từ đầu tiên. Trong số khách tới, chức vụ của hắn là cao nhất, ẩn ước là thủ lĩnh của mọi người nên khi hắn đứng dậy thì mọi người cũng hiểu là đã đến lúc về. Chu chuyên viên vừa mới nhận chức, còn rất nhiều chuyện công cần phải xử lý, trì hoãn quá nhiều thời gian là không đúng .
Chu Kiến Quốc rất khách khí, tự mình đứng dậy đưa đến cửa, Lưu Vĩ Hồng đi theo phía sau cùng nhau tiễn khách.
Rất hiển nhiên, Lưu Chủ tịch không tính toán lập tức đi ngay. Điều này cũng bình thường, với giao tình của hắn và Chu Kiến Quốc thì tự nhiên là muốn ở lại nói một phen về tình hình có liên quan đến Địa khu Hạo Dương, cũng muốn báo cáo một chút.
Lúc ra tới cửa, Đặng Trọng Hòa quay sang cười nói với Lưu Vĩ Hồng:
- Lưu Chủ tịch, chuyện của Hạ Hàn đã làm tốt.
Lưu Vĩ Hồng liền mỉm cười gật đầu:
- Cảm ơn.
Đây vẫn đang là mùa xuân, lúc trước Lưu Vĩ Hồng gọi điện thoại cho Đặng Trọng Hòa bảo hắn Hạ Hàn một chút, điều từ Giáp Sơn sang Cục công an huyện Lâm Khánh. Trong điện thoại chỉ nói là Hạ Hàn ở cơ sở cũng đã lâu, cũng nên thay đổi cương vị. Đặng Trọng Hòa thông minh bậc nào, lập tức hiểu ý tứ của Lưu Vĩ Hồng. Đoán chừng Lưu Vĩ Hồng là muốn đem Hạ Hàn điều lên cục công an thành phố Hạo Dương. Lưu Vĩ Hồng mới vừa tiếp nhận chức vụ Chủ tịch thành phố Hạo Dương, vốn cũng phải bồi dưỡng mấy thân tín. Bất quá Hạ Hàn vốn chỉ là một đồn trưởng công an ở huyện Lâm Khánh, chưa vượt qua thử thách thì điều thẳng lên cục công an thành phố Hạo Dương nghe chừng hơi khó nói, lộ ra vẻ Lưu Chủ tịch muốn kéo bè kết phái. Trước tiên đem Hạ Hàn triệu hồi Cục công an huyện Lâm Khánh, đến lúc đó chỉ cần lấy danh nghĩa trao đổi nội bộ trong hệ thống công an là có thể danh chính ngôn thuận điều hắn lên cục công an thành phố Hạo Dương, bất hiện sơn bất lộ thủy .
Lưu Vĩ Hồng tuổi còn trẻ nhưng đạo lý này trên quan trường hiểu rất rõ.
Chuyện như vậy, Đặng Trọng Hòa tự nhiên phải hỗ trợ, hơn nữa còn phải làm cho đẹp mắt. Cho nên chức vụ trước mắt của Hạ Hàn là phó cục trưởng cục công an huyện Lâm Khánh, phân quản công tác trị an. Trước tiên cứ ở huyện Lâm Khánh, đến thời cơ thích hợp sẽ điều lên cục công an thành phố Hạo Dương. Uy vọng hiện giờ của Đặng Trọng Hòa ở huyện Lâm Khánh rất cao, cùng Chủ tịch huyện Lý Học Trí phối hợp cũng rất đúng chỗ, Giám đốc sở công an Địa khu Thân Khắc Lễ lại là thân tín của Lục Đại Dũng, tất cả mọi người đều là người trong một hội, thao tác rất thuận lợi.
Sau khi tiễn khách xong, Chu Kiến Quốc và Lưu Vĩ Hồng quay lại phòng khách ngồi xuống, Vu A Di đã thu dọn xong bàn trà. Chu Ngọc Hà lại rót thêm trà mới cho cha mình và Lưu Vĩ Hồng rồi nói với Chu Nghị Quân:
- Nghị Quân, em ngồi đây nói chuyện với cha và Lưu Chủ tịch.
Làm trò trước mặt mọi người, Chu Ngọc Hà cũng không gọi thẳng tên Lưu Vĩ Hồng mà gọi chức vụ, lộ ra vẻ rất chính quy. Chu Ngọc Hà bản thân không có hứng thú với mấy chuyện trên quan trường nhưng Chu Nghị Quân là con trai, lại đang học học viện quân sự, sau này tham gia chuyện như vậy là không thể tránh khỏi, chi bằng bây giờ để nó tiếp xúc sớm một chút cũng tốt.
Chu Nghị Quân vẫn có chút xấu hổ, theo lời ngồi ở một bên mép ghế salon, hai tay để trên đầu gối, tư thế thẳng tắp rất đoan chính, ánh mắt cũng không dám nhìn về phía Lưu Vĩ Hồng, trong lòng hết sức tò mò, người thanh niên này chắc chỉ lớn hơn mình vài tuổi, vậy mà đã làm đến chức Chủ tịch thành phố.
Chu Kiến Quốc liền hài lòng gật đầu.
Hắn xuất thân quân nhân, đối với biểu hiện của con trai lúc này rất hài lòng.
Quân nhân, tư thế phải luôn đàng hoàng.
Bởi vì có quan hệ với Chu Kiến Quốc và Chu Ngọc Hà, Lưu Vĩ Hồng yêu ai yêu cả đường đi, đối với Chu Nghị Quân quân cũng có chút hảo cảm, mỉm cười hỏi:
- Nghị Quân, năm nay tốt nghiệp à?
- Đúng vậy, Lưu Chủ tịch, tốt nghiệp vào tháng bảy năm nay.
- Ha ha, tốt. Vậy sau khi tốt nghiệp em muốn công tác ở đâu?
- Lưu Chủ tịch, cái này cũng không phải do mình lựa chọn, phải phục tùng an bài của cấp trên.
Chu Nghị Quân đáp rất nghiêm túc.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:
- Nói thì nói như thế, vậy suy nghĩ của em thế nào?
- Suy nghĩ của em?
Không đợi Chu Nghị Quân trả lời, Vu A Di ở một bên nói:
- Theo mẹ thì sau khi Nghị Quân tốt nghiệp thì xin về quân phân khu Hạo Dương đi, vừa gần nhà, có thể thường xuyên gặp cha mẹ!
Đây cũng là suy nghĩ cố hữu của người làm mẹ.
Có hai con thì cả hai đều đi học ở Đại Ninh, quả thật Vu A Di cũng cảm thấy tịch mịch.
Chu Nghị Quân ra vẻ chần chừ. Có thể nhìn thấy hắn là đứa con có hiếu, không muốn cãi lời mẹ nhưng chắc là không muốn về quân phân khu. Quân phân khu mặc dù là bên quân đội nhưng dù sao khó có thể sánh vai với quân dã chiến. Chu Nghị Quân học chỉ huy quân sự chuyên nghiệp, chỉ có thể sang bên quân dã chiến mới có thể phát huy sở trường, nếu thật về bên quân phân khu thì không khác công chức.
Chu Kiến Quốc vung tay lên:
- Bà đó, vậy đâu được. Nghị Quân học chính quy, cứ phải sang bên bộ đội dã chiến mới hữu dụng. Nghị Quân, cứ về bên bộ đội dã chiến đi, chỗ đơn vị cũ của con cũng là một đơn vị chủ lực nổi tiếng đấy.
Chu Nghị Quân nhất thời gật đầu lia lịa, cao hứng nói:
- Đúng vậy, con đúng là nghĩ như vậy đấy, chỉ là không biết có trở về được đơn vi cũ hay không.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Cái này chắc là không thành vấn đề, trước khi em đi học là ở tập đoàn quân phải không?
Chu Nghị Quân gật đầu lia lịa:
- Đúng, đúng.
- Vậy thì không thành vấn đề, đến lúc đó anh sẽ tìm người nói cho em thì có thể về đó rồi. Đúng rồi, Nghị Quân, em muốn về làm đại đội trưởng hay lên làm tham mưu trên cơ quan chỉ huy?
Chu Nghị Quân trố mắt.
Nghe ý tứ thì về đâu chỉ cần một câu nói của Lưu Vĩ Hồng là được.
Đây đúng là quá mạnh mẽ!
Lưu Vĩ Hồng là Chủ tịch thành phố Hạo Dương, lại có thể quản được sự tình quân đội Thiết Môn sao?
- Cha thấy đầu tiên cứ về đại đội đi. Cứ rèn luyện ở cơ sở một thời gian ngắn, có cơ hội sẽ điều lên cơ quan chỉ huy làm việc, như vậy vừa có kinh nghiệm cơ sở lại vừa có kinh nghiệm cơ quan tham mưu, tương đối toàn diện.
Lần này, cũng là Chu Kiến Quốc quyết định thay. Hắn vốn xuất thân quân đội nên khá hiểu chuyện trong đó.
Lưu Vĩ Hồng hỏi:
- Nghị Quân, ý kiến của em sao đây?
Chu Nghị Quân vội vàng đáp:
- Em cũng đồng ý như vậy, cứ về làm đại đội trưởng trước đã.
- Tốt lắm, cứ quyết định như vậy đi. Đầu tiên cứ làm đại đội trưởng một hai năm rồi điều lên cơ quan chỉ huy.