Thân Khắc Lễ là một người thông minh, thấy Lưu Vĩ Hồng không có ý tứ nhượng bộ, cũng không nhắc tới chuyện này nữa, chỉ uống rượu nói chuyện phiếm với Lưu Vĩ Hồng.
Thân Khắc Lễ đương nhiên không muốn đắc tội với sở Công an tỉnh, nhưng hắn càng không muốn đắc tội với Lưu Vĩ Hồng. Trong chuyện này, theo ý tứ chủ trương ngược lại của sở Công an tỉnh với Lưu Vĩ Hồng, chẳng những sẽ đắc tội với Lưu Vĩ Hồng, còn có thể đắc tội với Lục Đại Dũng và Chu Kiến Quốc. Hai người này, trước mắt là chỗ dựa lớn nhất trên quan trường của Thân Khắc Lễ. Nếu thật sự chọc giận Lục Đại Dũng và Chu Kiến Quốc, con đường làm quan của Thân Khắc Lễ đoán chừng cũng sẽ dừng lại, nhanh chóng bị điều đến chỗ ăn không ngồi chờ, ngồi nhìn mây bay.
Về phần bên sở tỉnh, có thể kéo dài được thì kéo. Nói trắng ra, Lưu Vĩ Hồng chân chính đắc tội không phải với sở tỉnh, mà là Cục công an thành phố Cửu An. Nếu nói bàn tay mu tay đều là thịt, sở tỉnh cũng không thể thiên vị Cửu An quá đáng, đè ép Hạo Dương.
Tuy nhiên Thân Khắc Lễ vốn có tính cách cẩn thận, buổi tối về đến nhà, lập tức gọi điện cho Lục Đại Dũng. Lục Đại Dũng là “Ân chủ” của Thân Khắc Lễ. Thời khắc mấu chốt, Thân Khắc Lễ vẫn muốn nhận được chỉ điểm của Lục Đại Dũng.
Thân Khắc Lễ báo cáo rất cặn kẽ hậu quả trước sau của chuyện này.
Lục Đại Dũng thật ra cũng không cảm thấy bất ngờ. Đối với một ngưu nhân nhiều lần ép lãnh đạo trực tiếp đến tận cùng như Lưu Vĩ Hồng mà nói, sắp xếp thủ hạ cảnh sát đi bắt mấy phần tử phạm tội của thành phố bên cạnh là quá bình thường. Có một số quy củ, người bình thường thấy to lớn nhưng trong mắt Lưu Vĩ Hồng căn bản không là gì cả.
Lục Đại Dũng hỏi:
- Khắc Lễ, mấy người mà cục thành phố Hạo Dương bắt giữ có tình huống gì mà cán bộ lãnh đạo phía bên Cửu An khẩn trương như vậy?
Trong đầu Thân Khắc Lễ nhất thời linh quang chợt lóe, trong lòng âm thầm bội phục, lãnh đạo già dặn vẫn là lãnh đạo giỏi, trong nháy mắt có thể nhìn thấu bản chất của hiện tượng. Tại sao mình không suy nghĩ tới phương diện này? Có phải trong mấy tên lưu manh cục Hạo Dương bắt có nhân vật trọng yếu, hoặc là có chút quan hệ với đại nhân vật nào đó phía bên Cửu An? Nếu không, cán bộ lãnh đạo Cửu An không cần thiết khẩn trương như vậy!
- Chủ tịch tỉnh, căn cứ vào tình hình tìm hiểu trước mắt của bốn người bị bắt, đều không phải nhân vật trọng yếu nào đó. Người cầm đầu tên là Thiệu Minh Chính, tự xưng là cháu trai của Bí thư tỉnh ủy Thiệu Lệnh Hồng.
Thân Khắc Lễ vội vàng báo cáo với Lục Đại Dũng.
Trên thực tế, Thân Khắc Lễ cũng không tham dự vào hành động lần này của cục thành phố Hạo Dương, sau khi bắt giữ mấy tên tội phạm nghi ngờ ở Cửu An đem về Hạo Dương, Thân Khắc Lễ cũng chỉ nghe cục thành phố Hạo Dương báo cáo đơn giản, cho đến bây giờ hắn cũng chưa gặp qua mấy người bên Cửu An, biết chuyện này là Lưu Vĩ Hồng đích thân sắp xếp, Thân Khắc Lễ mới không đi nhúng tay vào.
Lục Đại Dũng hừ lạnh một tiếng nói:
-Vớ vẩn! Thiệu bí thư làm gì có cháu trai?
Lục Đại Dũng hiện giờ là Phó Chủ tịch tỉnh, đương nhiên hiểu rõ tình huống gia đình của những lãnh đạo chủ chốt của Tỉnh ủy. Nguyên quán của Thiệu Lệnh Hồng đúng là ở Cửu An, có lẽ trong mấy tên lưu manh bị bắt có một hậu sinh của Thiệu thị Cửu An, miễn cưỡng phụ họa, lôi kéo một chút quan hệ với Thiệu Lệnh Hồng. Nếu thật sự có chút quan hệ, tối đa cũng là thân tộc cận nhánh.
Đến địa vị thân phận hiện tại của Thiệu Lệnh Hồng, thân tộc cận nhánh như vậy, hắn làm gì xem là thân thích thật sự?
Thân Khắc Lễ vội vàng phụ họa nói:
- Đúng đúng, tôi thấy hắn cũng là thân thích lung tung. Lời loại lưu manh này nói, làm sao có thể xem là thật?
- Khắc Lễ, chuyện này, mấu chốt còn phải xem thái độ của đồng chí Liêu Trạch Trung. Anh phải nắm bắt một chút.
Lục Đại Dũng lại thuận miệng phân phó Thân Khắc Lễ.
- Dạ, Chủ tịch tỉnh, tôi nhớ chỉ dạy của ngài.
Thân Khắc Lễ thưa dạ luôn miệng, trong đầu đã sớm dự đoán các loại quan hệ. Lục Đại Dũng quả nhiên rất cao cường, chuyện này, trừ phi là bậc cha chú như Liêu Trạch Trung đích thân ra mặt, những người khác, Thân Khắc Lễ hoàn toàn có thể không cần để ý. Thân Khắc Lễ mặc dù chỉ là cán bộ cấp xử, nhưng hắn vẫn đại diện cho hệ thống công an toàn bộ Địa khu Hạo Dương, lãnh đạo bình thường của sở tỉnh cũng không thể đánh một người kéo một người.
Sau khi đặt điện thoại xuống, Thân Khắc Lễ cẩn thận suy nghĩ lại chỉ thị của Lục Đại Dũng lại hiểu ra một chuyện: Lục Đại Dũng thật ra không hiểu lầm Lưu Vĩ Hồng, mịt mờ nhắc nhở hắn, muốn hắn giúp đỡ Lưu Vĩ Hồng và thành phố Hạo Dương tạo áp lực với sở tỉnh. Nếu Liêu Trạch Trung không ra tay, những người khác đều không cần để ý tới.
Chẳng lẽ chỉ có cán bộ của Cửu An có đại nhân vật trong tỉnh bao phủ? Hạo Dương chúng tôi cũng không phải kẻ bất tài!
Lưu Vĩ Hồng là ai chứ?
Có Lục Đại Dũng chính miệng chỉ thị, trong lòng Thân Khắc Lễ lập tức cảm thấy bình yên, ngâm nga một khúc hát ngồi xuống ghế sa lon trong phòng khách, bật ti vi.
Sau khi Lưu Vĩ Hồng trở lại phòng 308 khách sạn Hạo Dương, Hạ Hàn liền mang theo một chồng hồ sơ bước vào.
-Hạ Hàn, ngồi đi!
Lưu Vĩ Hồng nói rất tự nhiên.
Hạ Hàn ngồi xuống chiếc ghế sa lon bên cạnh, đặt hồ sơ lên lên bàn trà nói:
-Nhị ca, tài liệu của mấy thằng khốn đó đây!
Lưu Vĩ Hồng khẽ gật đầu. Chuyện này vốn nằm trong dự liệu của hắn, hắn chưa bao giờ hoài nghi năng lực của Hạ Hàn. Trừ phi đám người Thiệu Minh Chính là “Khối thân thể bằng kim cương” nếu không khẳng định dính chiêu. Hạ Hàn có trăm loại phương pháp xử lí khác nhau để cho bọn chúng phải hối hận tại sao bản thân sinh ra trên cái thế giới này.
-Hắc hắc, nhị ca, em thật sự không nghĩ tới, mấy kẻ này làm nhiều chuyện xấu như vậy, thật sự phải xác định toàn bộ, đủ xử bắn hai lần. Theo bọn chúng nói, nhóm bọn chúng có khoảng 20 người, có thể coi là một khoa nhỏ ở Cửu An. Đám lưu manh ở Cửu An tất cả lớn nhỏ có hai mươi mấy nhóm với bảy tám chục người, tổ chức nghiêm mật, trang bị hoàn mỹ......
-Đúng vậy, dao bầu, dao găm….đối với bọn chúng mà nói, chẳng qua là trang bị căn bản. Tựa hồ mỗi nhóm, đều có súng kíp tự chế, có khi là súng lệnh cải trang, có khi là súng etpigôn cải trang. Nghe nói mấy nhóm lớn nhất, còn chế nhiều loại súng khác nhau được mua từ các xưởng gia công dưới đất, lực sát thương cực mạnh, vượt qua các loại súng quân dụng chân chính, thậm chí Thiệu Minh Chính còn ra mắt loại súng cỡ nhỏ trước đây chưa từng thấy.
Hạ Hàn vừa nói vừa lắc đầu, tựa hồ ngay cả bản thân hắn cũng có chút không thể tin được, đám lưu manh Cửu An lại phát triển đến trình độ kinh người như vậy. Nghiêm khắc mà nói, đây đã là đoàn thể võ trang tư nhân.
Thành phố Cửu An có tới hai mươi mấy nhóm như vậy!
Trị an của Cửu An làm sao tốt lên được? Sống ở thành thị như vậy, lão bách tính làm sao có cảm giác an toàn?
-Buồn cười! Đám người Bành Tông Minh, rốt cuộc đang làm gì chứ?
Lưu Vĩ Hồng buồn bực hừ một tiếng, tức giận nói.
-Hắc hắc, đừng nhắc tới Bành Tông Minh. Vũ Hiên nói rất đúng, trước kia quần chúng Cửu An đã từng phản ánh lên trên, thế lực lưu manh hung ác của thành phố Cửu An đều có người đứng sau, mỗi nhóm lưu manh đều phái ra tất cả quan hệ với phân cục công an địa phương. Thủ lĩnh lưu manh công khai xưng huynh gọi đệ với người phụ trách cục Công an. Con trai Bành Tông Minh là Bành Anh An, trên danh nghĩa là phó chi đội trưởng chi đội trị an cục thành phố Cửu An, thực tế chính là thủ lĩnh lưu manh lớn nhất. Hắn điều khiển thủ hạ mở công ty an ninh, nói là công cấp dịch vụ an ninh cho đơn vị và xí nghiệp, thật ra chính là trắng trợn thu phí bảo vệ. Ai dám không giao, lập tức sẽ có lưu manh tìm đến tận cửa gây chuyện, đánh người giết người, làm cho người kia lập tức giao tiền. Em không tin, Bành Tông Minh không biết con của hắn làm những chuyện khốn khiếp đó!
Hạ Hàn tức giận căm phẫn nói.
Lưu Vĩ Hồng sắc mặt âm trầm tới cực điểm. Hắn cũng không ngờ tình huống của Cửu An lại tồi tệ đến như vậy.
-Nhiều năm qua, cũng không phải không có ai phản ánh với cấp trên, nhưng cũng không có kết quả gì. Bành Tông Minh là thân tính do Tân Minh Lượng một tay đề bạt, Tân Minh Lượng ở Cửu An một tay che trời, không có ai dám lật đổ hắn, trái lại những quần chúng cán bộ phản ánh những ý kiến đó đều gặp phải sự trả đũa điên cuồng của bọn chúng. Hàng năm không biết có bao nhiêu người bị hại. Theo Thiệu Minh Chính khai báo, chuyện giống như ông chủ Ngũ, chỉ riêng nhóm bọn chúng đã làm không dưới mười lần. Ai dám nói một chữ không, lập tức hạ thủ giết chết!
Hạ Hàn tiếp tục báo cáo với Lưu Vĩ Hồng.
Lưu Vĩ Hồng lạnh lùng hỏi:
-Ai để bọn chúng làm như vậy?
Hạ Hàn cau mày, nói:
-Điểm này Thiệu Minh Chính nói hắn cũng không rõ. Phía trên hắn còn có đại ca. Theo hắn khai báo, người đại ca đó tên là Trầm Vân Thiên, là thủ lĩnh lưu manh lớn nhất của khu Ngân Yến thành phố, còn mở một khách sạn lớn, tên là khách sạn Ngân Yến, có quan hệ rất tốt với người của phân cục thành phố, rất nhiều hội nghị của phân cục thành phố đều được mở ở khách sạn Ngân Yến. Trả thù một nhà Ngũ Bách Đạt, chính là Trầm Vân Thiên giao phó cho Thiệu Minh Chính làm, nhưng trải qua người trung gian truyền lời, cho nên rốt cuộc là ý tứ của người nào, bản thân Thiệu Minh Chính cũng hồ đồ không rõ. Dù sao làm chuyện này có lợi ích, lão Đại có phần thưởng, nên hắn làm.
-Một gã thủ lĩnh lưu manh, có thể lớn lối như vậy sao!
-Thiệu Minh Chính khai báo, Trầm Vân Thiên và Bành Anh An là huynh đệ kết nghĩa, Bành Anh An tựa hồ ăn ở luôn tại khách sạn Ngân Yến, chứ không về nhà. Công ty an ninh mà Bành Anh An thao túng, đại diện pháp nhân chính là Trầm Vân Thiên. Thiệu Minh Chính nói Trầm Vân Thiên rất có khí phách ông chủ lớn, công ty an ninh đều quản lý theo hình thức quân sự, phân công nội bộ rõ ràng, đều có quan hàm chức vụ chính thức. Đúng rồi, Thiệu Minh Chính còn là phân đội trưởng công ty an ninh Vân Thiên, còn phát chế phục…
Hạ Hàn nói, khóe miệng lộ ra vẻ khinh thường.
Lưu Vĩ Hồng vừa tức giận lại vừa buồn cười:
-Bọn này lưu manh khốn khiếp này, thật sự xem mình là nhân vật rất tài giỏi?
Hạ Hàn nói:
- Đúng vậy, bọn chúng đại khái cho rằng, từ nay về sau, Cửu An chính là thiên hạ của bọn chúng.
Bọn chúng có thể hoành hành cả đời không sợ!
Lưu Vĩ Hồng cầm mấy điếu thuốc trên bàn, đưa cho Hạ Hàn một điếu, tự châm lửa cho mình, hít vài hơi, chậm rãi nói:
-Hạ Hàn, cậu phải thẩm vấn thật kỹ, đào bới tất cả chi tiết, không được bỏ sót thứ gì!
-Em hiểu!
Hạ Hàn mạnh mẽ gật đầu, nhưng ngay sau đó lại hỏi:
- Vậy mấy tên Thiệu Minh Chính làm sao bây giờ? Cứ nhốt tại Cục công an cũng không phải là cách…
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:
-Đừng nóng vội, cứ giam trước rồi hãy nói. Người vội không phải chúng ta!